Đề tài Cải cách kinh tế của Nhật Bản và mối quan hệ kinh tế Việt Nam – Nhật Bản

 

 

LỜI NÓI ĐẦU 1

MỤC TIÊU VÀ PHƯƠNG PHÁP NGHIÊN CỨU 2

CHƯƠNG I: QUÁ TRÌNH CẢI CÁCH KINH TẾ CỦA NHẬT BẢN 4

1. CÁC CHÍNH SÁCH VÀ GIẢI PHÁP TÌNH THẾ 6

2. CÁC CHƯƠNG TRÌNH CẢI CÁCH KINH TẾ MỘT CÁCH CƠ BẢN VÀ TOÀN DIỆN 8

CHƯƠNG II: MỘT SỐ THÀNH CÔNG BƯỚC ĐẦU CỦA CẢI CÁCH KINH TẾ Ở NHẬT BẢN 14

I. MỘT SỐ THÀNH CÔNG BƯỚC ĐẦU CỦA CẢI CÁCH KINH TẾ NHẬT BẢN 15

1. NHỮNG TIẾN BỘ TRONG VIỆC ĐIỀU CHỈNH CƠ CẤU KINH TẾ. 16

2. NHỮNG THÀNH TỰU TRONG LĨNH VỰC CẢI CÁCH TÀI CHÍNH. 18

II. NHỮNG CHÍNH SÁCH VÀ BIỆN PHÁP CẢI CÁCH TRONG TỪNG LĨNH VỰC CỦA HỆ THỐNG TÀI CHÍNH 19

1. CÁC CHÍNH SÁCH ĐỐI VỚI NHTW VÀ NHTM 20

2. CÁC CHÍNH SÁCH CẢI CÁCH BỘ TÀI CHÍNH 29

3. CÁC CHÍNH SÁCH VỀ LÃI SUẤT TÍN DỤNG 30

4. CÁC CHÍNH SÁCH VỀ THUẾ, THU CHI NGÂN SÁCH VÀ BẢO HIỂM 31

III. NHỮNG VẤN ĐỀ KINH TẾ NHẬT BẢN CẦN ĐƯỢC TIẾP TỤC CẢI CÁCH 35

1. CẢI CÁCH HỆ THỐNG TÀI CHÍNH 35

2. CẢI CÁCH THUẾ 36

3. CẢI CÁCH SỰ CAN THIỆP CỦA CHÍNH PHỦ 36

4. CẢI CÁCH CHI TIÊU CỦA CHÍNH PHỦ 37

CHƯƠNG III. QUAN HỆ KINH TẾ VIỆT NAM – NHẬT BẢN 38

II. CÁC QUAN ĐIỂM PHÁT TRIỂN QUAN HỆ HỢP TÁC KINH TẾ VIỆT NAM – NHẬT BẢN 40

1. NHU CẦU MỞ RỘNG HƠN NỮA HỢP TÁC TƯƠNG HỖ GIỮA NHẬT BẢN VÀ VIỆT NAM TRONG TÌNH HÌNH HIỆN NAY 40

1.1. ĐẨY MẠNH CẢI CÁCH Ở NHẬT BẢN SẼ GIA TĂNG NHU CẦU MỚI TRONG HỢP TÁC 40

1.1.1. TRONG QUÁ TRÌNH CẢI CÁCH VIỆC TẠO LẬP, MỞ RỘNG THỊ TRƯỜNG HÀNG HOÁ VÀ DỊCH VỤ BÊN NGOÀI LÀ RẤT CẦN THIẾT NHẰM TĂNG CẦU QUA ĐÓ KÍCH THÍCH SẢN XUẤT PHÁT TRIỂN 42

1.1.2. TRONG QUÁ TRÌNH CẢI CÁCH NỀN KINH TẾ NHẬT BẢN SẼ ĐẨY ĐẾN GIA TĂNG NHU CẦU ĐẦU TƯ RA BÊN NGOÀI NHẰM KHAI THÁC LỢI THẾ CÔNG NGHỆ VÀ NGUỒN VỐN CŨNG NHƯ TẬN DỤNG NGUYÊN VẬT LIỆU VÀ LAO ĐỘNG TẠI THỊ TRƯỜNG BẢN ĐỊA 43

1.1.3. DO CHUYỂN ĐỔI CƠ CẤU SẢN XUẤT VÀ SỰ THAY ĐỔI CỦA CƠ CẤU NHU CẦU CỦA MỘT XÃ HỘI PHÁT TRIỂN DẪN ĐẾN GIA TĂNG NHẬP KHẨU SẢN PHẨM TIÊU DÙNG VÀ NHU CẦU LAO ĐỘNG 45

1.1.4. NHU CẦU GIA TĂNG HỢP TÁC KINH TẾ VỚI VIỆT NAM XUẤT PHÁT TỪ LỢI ÍCH CHIẾN LƯỢC PHÁT TRIỂN CHUNG CỦA NHẬT BẢN 46

1.2. NHU CẦU MỞ RỘNG HỢP TÁC KINH TẾ CỦA VIỆT NAM VỚI NHẬT BẢN TRONG BỐI CẢNH MỚI 47

1.2.1. CƠ SỞ CỦA VIỆC GIA TĂNG NHU CẦU HỢP TÁC KINH TẾ CỦA VIỆT NAM 47

1.2.2. NHU CẦU HỢP TÁC CỦA VIỆT NAM VỚI NHẬT BẢN 48

2. CÁC QUAN ĐIỂM CƠ BẢN PHÁT TRIỂN HỢP TÁC VIỆT – NHẬT 50

2.1. QUAN ĐIỂM CHUNG CỦA NHẬT BẢN TRONG HỢP TÁC VỚI VIỆT NAM 50

2.2. QUAN ĐIỂM CHUNG CỦA VIỆT NAM TRONG QUAN HỆ VỚI NHẬT 51

2.3. MỘT SỐ ĐỀ XUẤT VỀ CHỦ TRƯƠNG HỢP TÁC KINH TẾ VỚI NHẬT BẢN 52

KẾT LUẬN 54

TÀI LIỆU THAM KHẢO 55

 

 

doc57 trang | Chia sẻ: huong.duong | Lượt xem: 1233 | Lượt tải: 2download
Bạn đang xem trước 20 trang tài liệu Đề tài Cải cách kinh tế của Nhật Bản và mối quan hệ kinh tế Việt Nam – Nhật Bản, để xem tài liệu hoàn chỉnh bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
iền tệ. Khi nói về quan hệ với Chính phủ, Điều 4 của Luật mới lại ghi “tiền mặt và quản lý tiền tệ là một bộ phận trong chính sách kinh tế tổng thể, BOJ cần phải giữ quan hệ mật thiết với Chính phủ và trao đổi ý kiến đầy đủ, như vậy thì chính sách tiền tệ mới có sự hài hoà với chính sách kinh tế của Chính phủ”. Điều này có nghĩa là BOJ phải bàn bạc với Bộ Tài chính, và nó không giống với đồng sự của họ ở Đức hoặc ở Mỹ, các quan chức của NHTW ở 2 nước này không đựoc phép nhận xét công khai về chính sách tài chính ngay cả khi nó không phù hợp với sự lựa chọn trong chính sách tiền tệ. Điều 37 và 38 khi nói về trường hợp cho vay khẩn cấp thì lại thiếu sự phân biệt giữa việc bảo vệ hệ thống thanh toán của BOJ với sự quan tâm của Chính phủ trong việcgiúp đỡ cho vay đối với các tổ chức. Với vai trò người cho vay cuối cùng, về nguyên tắc BOJ chỉ cho những ngân hàng có khả năng trả nợ được vay nhưng điều 37 của Luật lại ghi “khi các tổ chức tài chính thiếu vốn tạm thời ngoài dự đoán do những tai nạn ngẫu nhiên mà không thanh toán được” thì BOJ có thể cho vay. Ngoài ra điều 38 còn nói Bộ Tài chính có thể yêu cầu BOJ cho vay trong những trường hợp khác như “khi thấy cần thiết phải duy trì hệ thống theo trật tự nếu thấy tình trạng kinh doanh và tài sản của một số tổ chức tài chính có thể có vấn đề dẫn đến phá vỡ trật tự tài chính”. Điều đó không nói rõ là BOJ có thể từ chối những yêu cầu hoặc đưa ra điều kiện gì không. Với chức năng là ngân hàng của Chính phủ, NHTW luôn gặp phải những vấn đề khó sử trước đây. Chính phủ các nước đều đã có lúc gây áp lực với NHTW trong việc thay đổi chính sách lãi suất để có những khoản vay với lãi suất thấp hơn cho những hoạt động của Chính phủ. Điều 34 nói BOJ có thể cho vay không cần thế chấp đối với Chính phủ, hoặc mua trái phiếu hoặc ghi nợ trong giới hạn của Luật Ngân sách mà Quốc hội dặt ra. Như vậy, việc áp dụng luật NHTW sửa đổi cho phép tạo lập môi trường pháp lý phù hợp với tiêu chwnr quốc tế về quyền tự chủ, tính minh bạch và các nhân tố quan trọng khác của NHTW. Đây là những điều kiện cần thiết để chiếm được lòng tin của thi trường. Với Luật sửa đổi này phạm vi can thiệp của Chính phủ với BOJ đã bị thu hẹp, tuy nhiên BOJ cũng phải luôn duy trì mối quan hệ gần gũi và trao đổi quan diểm với Chính phủ một cách đầy đủ để đảm bảo chính sách của BOJ hài hoà với chính sách kinh tế của Chính phủ. Luật ngân hàng mới nhấn mạnh khái niệm “minh bạch” với quy định rằng BOJ sẽ thông báo ra công chúng nội dung các quyết định cũng như quá trình ra quyết địnhcó liên quan tới vấn đề quản lý tiền và ngoại hối. Có thể thấy cuộc cải cách đối với BOJ tương đối toàn diện vì không chỉ về cơ cấu luật pháp bên ngoài mà còn về cấu trúc và động lưc bên trong của nó, tạo điều kiện để BOJ trở thành một ngân hàng hiện đại theo tiêu chuẩn quốc tế. Điều này đã được chứng minh trong thời gian 4 năm qua khi BOJ luôn kiên định duy trì chính sách nới lỏng tiền tệ của mình với việc điều chỉnh lãi suất linh hoạt, can thiệp kịp thời vào thị trường ngoại hối. Chẳng hạn, trong thời gian qua khi đồng Yên lên giá quá mức, tạo điều kiện thuận lợi cho xuất khẩu của Nhật Bản. Chỉ tính từ cuối tháng 5/ 2002 đến đầu tháng 7/2002, BOJ đã 7 lần tung đồng Yên ra để mua Đôla Mỹ và trong lần can thiệp thứ 6, BOJ đã yêu cầu Cục dự trữ Liên bang Mỹ và NHTW châu âu giúp cho việc bán đồng Yên. Đây là lần đầu tiên BOJ có sự phối hợp với NHTW của các nước khác. b. Đối với các NHTM NHTM là doanh nghiệp kinh doanh trong lĩnh vực tiền tệ – tín dụng và có thể hiểu đó là một trung gian tài chính đi vay để cho vay. Có nhiều loại hình NHTM như NHTM công, NHTM tư, NHTM trong nước, NHTM nước ngoài, NHTM toàn quốc, NHTM địa phương, NHTM duy nhất hoặc NHTM mạng lưới, dựa trên tiêu thức doanh số người ta phân biệt NHTM nhỏ, NHTM lớn hoặc siêu lớn. NHTM có 3 chức năng: trước hết, NHTM hoạt động với tư cách là một trung gian tín dụng. Một mặt, thu hút các khoản tiền nhàn rỗi trong xã hội bao gồm tiền của các doanh nghiệp, các hộ gia đình, cá nhân và các cơ quan nhà nước. Mặt khác, nó ding chính số tiền đã huy động được để cho vay đối với các tổ chức, cá nhân trong xã hội khi có nhu cầu bổ sung vốn. Thứ hai, NHTM là một trung gian thanh toán vì phần lớn các khoản chi trả về hàng hoá, dịch vụ của xã hội đều được thực hiện qua ngân hàng. Chức năng thứ 3 của NHTM là nguồn bổ sung tiền. NHTM có thể bổ sung tiền bằng cách chuyển khoản hay các giấy tờ có giá trị để thay thế cho tiền mặt. Cùng với vai trò độc quyền phát hành giấy bạc NHTW, NHTM góp phần thoả mãn nhu cầu dùng tiền làm phương tiện giao dịchcủa toàn xã hội. Quá trình bổ sung tiền của NHTM dựa trên cơ sở tiền gửi của xã hội. Song, số tiền đó được nhân lên gấp bội khi ngân hàng cho vay thông qua cơ chế thanh toán chuyển khoản giữa các ngân hàng. Khả năng làm tăng tiền của NHTM phụ thuộc vào các yếu tố như tỷ lệ dự trữ bắt buộc, tỷ lệ dự trữ dôi dư và tỷ lệ giữa tiền lưu thông ngoài hệ thống ngân hàng và tiền gửi của xã hội ở hệ thống ngân hàng. Việc quản lý hoạt động của NHTM cần đảm bảo khả năng thanh toán thường xuyên đối với khách hàng, bảo đảm mức sinh lời cao, xử lý hài hoà mối quan hệ giữa yêu cầu bảo đảm khả năng thanh toán và mức sinh lời cao. Muốn vậy, NHTM phải sắp xếp tài sản Có theo trật tự lỏng của chúng để bố trí cơ cấu hợp lý các khoản cho vay ngắn hạn, trung hạn, dài hạn, đầu tư chứng khoán trung và dài hạn trong mối tương quan với các nguồn vốn tương ứng bên tài sản Nợ. Cho đến trước những năm1990, hệ thống ngân hàng Nhật Bản nói chung và các NHTM Nhật Bản nói riêng luôn hoạt động dưới chế độ bảo hộ của Chính phủ. Chính phủ đảm bảo lợi nhuận ổn định cho các ngân hàng dù ở mức thấp nhất. Sự cạnh tranh giữa các ngân hàng để có được nhiều tiền gửi cho đến những năm 1980 được xem là hết sức hợp lý vì có nhiều đơn xin vay vốn đầy hứa hẹn và một sự đảm bảo lợi nhuận nhất định bằng tiền những quy dịnh về lãi suất của Nhà nước.Tuy nhiên sự ổn định lãi suất ngân hàng và quản lý ngân hàng dần dần suy giảm do những thay đổi của môi trường kinh tế trong nước cũng như trên thế giới như: tự do hoá lãi suất, cạnh tranh lớn hơn trong thị trường vốn, đơn xin vay có nhiều hứa hẹn giảm do nền kinh tế đã phát triển tương đối hoàn chỉnh. Sự bảo hộ của Nhà nước cộng thêm với sự thay đổi trong môi trường tài chính toàn cầu đã làm cho phương thức quản lý của các NHTM Nhật Bản trở nên lạc hậu, kém hiệu quả. Sau sự sụp đổ của nền kinh tế bong bóng thì hệ thống ngân hàng Nhật Bản thực sự rơi vào khủng hoảng vì sự quản lý lỏng lẻo của ngân hàng trong việc cho vay tràn lan, không giám sát, không thẩm định chặt chẽ tài sản và tình hình kinh doanh của các công ty dẫn đén sự bùng nổ của các khoản nợ khó đòi. Tháng 3 năm 1997, BOJ cũng như Bộ Tài chính mới coi vấn đề nợ khó đòi của các ngân hàng là vấn đề cấp thiết. Để vực dậy hệ thống ngân hàng, cuộc đại cải cách tài chính “Big Bang” đã đưa ra những giải pháp dài hạn cơ cấu lại các NHTM. So với các nước phát triển khác, các NHTM của Nhật Bản hiện tại khả năng sinh lời thấp, chất lượng tín dụng chưa cao, trình độ công nghệ và mô hình tổ chức quản lý còn chưa tốt. Vì vậy, để có khả năng cạnh tranh cao và hội nhập thì cần phải có kế hoạch tổng thể cơ cấu lại NHTM, cụ thể là: Lành mạnh hoá tài chính và nâng cao năng lực tài chính của các NHTM. Trước hết, phải xử lý triệt để nợ tồn đọng, làm sạch bảng tổng kết tài sản, phấn đấu giảm tỷ lệ nợ quá hạn xuống dưới 5% tổng dư nợ theo tiêu chuẩn quốc tế thông qua việc thành lập Ban Cơ cấu tài chính các NHTM và công ty mua bán, giải quyết nợ. Tăng vốn điều lệ cho các NHTM nhằm đảm bảo yêu cầu về tỷ lệ vốn tự có theo tiêu chuẩn quốc tế. Cơ cấu lại mô hình tổ chức của NHTM, tăng cường sự kiểm tra, kiểm soát để tăng chất lượng tín dụng, dịch vụ ngân hàng, đảm bảo quyền tự chủ của ngân hàng trong việc ra quyết định. Quản lý tín dụng theo hướng kinh doanh tín dụng theo nguyên tắc thị trường, giảm dần sự bảo hộ của nhà nước, đảm bảo an toàn theo tiêu chuẩn quốc tế. Xây dựng các thiết chế quản lý rủi ro, giảm thiểu rủi ro và tăng năng lực tài chính. Đánh giá đúng thực trạngtài chính của các NHTM đồng thời xây dựng chiến lược đào tạo và sử dụng nhân viên theo hướng đáp ứng được yêu cầu kinh doanh, cạnh tranh và mục tiêu lợi nhuận. Như vậy mới có thể làm cho các NHTM của Nhật Bản đạt trình độ của các đối tác phương Tây. Ngoài ra, trong chương trình “Big Bang” còn đưa ra một loạt các cải cách như mở rộng sự lựa chọn cho các nhà đầu tư và những người đi vay. Trong đó có các biện pháp như xoá bỏ hoàn toàn lệnh cấm đối với những dẫn xuất chứng khoán, giới thiệu tài khoản quản lý tài sản, cho phép các ngân hàng bán các tín thác đầu tư và bảo hiểm, tăng khả năng thanh toán tiền mặt của tài sản bằng việc sử dụng chứng khoán dựa vào tài sản, tự do hoá giao dịch vốn xuyên quốc gia và tiền gửi từ nước ngoài về. Luật Sửa đổi về ngoại hối đã được Quốc hội thông qua và có hiệu lực từ 1/4/1998. Với mục đích cứu trợ cho những ngân hàng yếu kém, cung với kế hoạch rót 13 nghìn tỷ Yên, Chính phủ còn đề nghị khoản tiền trị giá 50 nghìn tỷ Yên trái phiếu bảo đảm của Chính phủ vào tháng 2/1998, trong đó 17 nghìn tỷ Yên sẽ chuyển cho công ty bảo hiểm tiền gửi Nhật Bản để thanh toán cho những người gửi tiền tại các ngân hàng không có khả năng thanh toán cho những người gửi tiền tại các ngân hàng không có khả năng thanh toán. Cuối tháng 6/1998, Nhật Bản đưa ra sáng kiến thành lập ngân hàng cầu nối để giải quyết các vụ phá sản tài chính. Ngân hàng này sẽ kế thừa và quản lý hoạt động của các tổ chức tiền tệ phá sản, đảm bảo quyền lợi cho người gửi, thanh toán nợ lần, thực hiện các dự án đầu tư và cho vay đối với những khách hàng có khả năng thanh toán cao. Ngân hàng này sẽ duy trì hoạt động của tổ chức tiền tệ đó trong 2 năm kể từ khi phá sản. Sau 2 năm nó có thể chuyển thành ngân hàng quốc doanh mới. Chính phủ dự kiến dành 30 nghìn tỷ Yên từ ngân sách cho ngân hàng này làm vốn hoạt động, trong đó 17 nghìn tỷ Yên để bảo vệ người gửi và 13 nghìn tỷ Yên để cho vay và đầu tư. Ngoài ra, Chính phủ còn lập ra một quỹ trị giá 22 nghìn tỷ Yên và một cơ quan kiểm soát tài chính nhằm tăng cường thanh tra, kiểm tra nợ khó đòi trong hệ thống ngân hàng Nhật Bản. Cuối tháng 9/1998 Nhật Bản đã thông qua Luật Khôi phục hệ thống ngân hàng Nhật Bản và thành lập một uỷ ban khôi phục tài chính. Các ngân hàng thua lỗ quá nhiều thì cuộc phá sản theo Luật phá sản. Chính phủ sẽ mua lại cổ phiếu của những ngân hàng bị phá sản hoặc chuyển thành những ngân hàng cầu nối cho đến khi khu vực tư nhân mua lại, cho phép ngân hàng mua lại ngân hàng phá sản hoặc Chính phủ sẽ tạm thời quốc hữu hoá. Ngày 12/10/1998, 8 luật liên quan đến các ngân hàng bị phá sản đã được phê chuẩn, theo đó, Chính phủ có thể bơm tiền vào một số ngân hàng với một số điều kiện nhất định nếu như tỷ lệ vốn trên tài sản có cao hơn 4%, Chính phủ sẽ mua cổ phiếu ưu đãi, nếu nằm trong khoảng 2 đến 4% thì Chính phủ có thể mua cổ phiếu thường hay cổ phiếu ưu đãi nhưng các giám đốc của ngân hàng phải từ chức, số chi nhánh sẽ phải giảm và các cơ sở của nó ở nước ngoài sẽ phải đóng cửa, nếu thấp hơn 2% thì ngân hàng sẽ tạm thời bị quốc hữu hoá, sau đó, phải ngừng hoạt động, sáp nhập với các ngân hàng khác hoặc cắt giảm mạnh quy mô hoạt động của mình. Tất cả những ngân hàng muốn bơm tiền từ nguồn công quỹ đều phải cải thiện mức thu nhập trên cổ phần đóng góp thông qua các biện pháp tái cơ cấu, loại bỏ những tài sản không cần thiết và tăng cường các tài khoản cho vay đối với khối doanh nghiệp vừa và nhỏ. Để đảm bảo tính hiệu quả của các chính sách và các ngân hàng không lặp lại tình trạng cho vay tràn lan như trước kia, Chính phủ buộc các ngân hàng phải giải trình cụ thể các kế hoạch cải cách tài chính và cải thiện cách thức cho vay. Quá trình công khai hoá thông tin và cơ cấu lại các khoản nợ chắc chắn sẽ khiến các ngân hàng và các công ty tài chính bị thiệt hại nặng nề nhất. Bởi vì việc công nhận thiệt hại ở các khoản nợ khó đòi và tính lỗ vào doanh thu sẽ không đủ riêu chuẩn cung cấp những khoản tín dụng mới. Sự trục trặc của các ngân hàng sẽ làm tăng những khó khăn về vốn cho các doanh nghiệp, đặc biệt doanh nghiệp vừa và nhỏ vì hoạt động tài chính của hầu hết các doanh nghiệp là dựa vào các ngân hàng. Do số lượng các doanh nghiệp này chiếm tới 6,47 triệu trong tổng số 6,53 triệu doanh nghiệp, chiếm 51,4% thị phần sản xuất công nghiệp, 61,4% bán sỉ và 76,8% bán lẻ, sử dụng tới 80% lực lượng lao động nên Nhật Bản đã tiến hành sửa đổi luật doanh nghiệp vừa và nhỏ nhằm giúp giảm thiểu tác động trái chiều của những cải cách ngân hàng nêu trên (Nguyễn Minh Phong – Trịnh Thanh Huyền, Cải cách hệ thống tài chính Nhật Bản những năm cuối thập kỷ 90 và bài học cho Việt Nam, Nxb Tài chính, Hà Nội). Bên cạnh việc xin bơm vốn, các ngân hàng cũng có kế hoạch sáp nhập thành các tập đoàn ngân hàng lớn hoặc thành lập liên minh để chuẩn bị cho việc tự do hoá hoàn toàn hoạt động môi giới. Chẳng hạn, ngân hàng Sumitomo Trust và công ty Sumitomo, Dai-Ichi Kangyo và Fuji đã sáp nhập các công ty cổntng lĩnh vực ngân hàng và có kế hoạch mua công ty quản lý tài sản của Yasuda Trust. Công ty Sumitomo cũng đã cùng với công ty chứng khoán Daiwa thành lập một công ty chuyên kinh doanh công trái, cổ phiếu, môi giới sáp nhập và mua lại cổ phiếu. Ngân hàng lớn nhất Nhật Bản là Tokyo-Mitsubishi cũng đàm phán để mua lại công ty Nomura- một trong 3 công ty môi giới chính của Nhật Bản. Ba ngân hàng hàng đầu của Nhật Bản là ngân hàng công nghiệp Nhật Bản, Dai- Ichi Kangyo Bank Ltd, và Fuji Bank Ltd. vào đầu năm 2000 đã liên minh với nhau để tạo ra nhóm ngân hàng lớn nhất thế giới với tổng tài sản là 140 nghìn tỷ Yên (1.260 tỷ USD), trong đó giá trị tài sản của Fuji Bank là 385 tỷ USD và của ngân hàng công nghiệp Nhật Bản là 370 tỷ USD, Dai- Ichi Kangyo Bank là 456 tỷ USD. Trước đó ngày 14/10/1999, hai NHTM lớn nhất Nhật Bản là Sumitomo Bank và Skura Bank đã chính thức công bố sẽ sáp nhập với nhau để thành lập một ngân hàng khổng lồ, lớn thứ 2 thế giới với tổng tài sản là 99 nghìn tỷ Yên (927 tỷ USD) vào tháng 4/2002. Đây là một hướng đi mới để tăng thêm khả năng cạnh tranh của các ngân hàng Nhật Bản trong xu thế toàn cầu hoá và sự thay đổi nhanh chóng của công nghệ thông tin. Tuy nhiên các NHTM của Nhật Bản vẫn trong tình trạng làm ăn không có lãi. Trong hơn một thập kỷ qua, các ngân hàng trong cả nước đã sử lý hơn 70 nghìn tỷ nợ khó đòi nhưng vẫn còn nhiều khoản nợ xấu. Vì vậy, giờ đây để để kiếm lãi ổn định và ít mạo hiểm hơn các ngân hàng chỉ muốn cho các công ty lớn vay. Trong thời đại ngày nay điểm đến của các khoản nợ mới là các công ty vừa và nhỏ bởi vì các công ty lớn có thể thu hút vốn trực tiếp từ thị trường tài chính toàn cầu nên họ không cần dựa nhiều vào ngân hàng Nhật Bản. Như vậy, mục cải cách các NHTM của Nhật Bản là Nhằm giảm bớt sự bảo hộ của Nhà nước, nâng mức lợi nhuận của ngân hàng bằng những hoạt động kinh doanh đa dạng hơn và tiến tới có một hệ thống NHTM có khả năng cạnh tranh cao trong bối cảnh chungcủa toàn cầu hoá tài chính. 2. Các chính sách cải cách Bộ Tài chính Đối với Nhật Bản, Bộ Tài chính là nơi thể hiện rõ nhất những đặc điểm và sắc thái của Nhà nước tham gia vào đời sống kinh tế của đất nước. Sức mạnh của Bộ Tài chính lớn đến mức chính sách của Bộ Tài chính là chính sách của Chính phủ. Thẩm quyền của Bộ Tài chính rất rộng lớn như: lập dự toán và quyết toán ngân sách, thu thuế các loại, theo dõi hoạt động của các tổ chức tài chính, quản lý tài sản nhà nước, kể cả đề xuất và thực hiện tư nhân hoá Có thể nói không ở nước nào Bộ Tài chính có sự tập trung quyền lực lớn như ở Nhật Bản. Từ trước đến nay hệ thống tài chính của Nhật Bản vẫn dựa vào ngân hàng là chính, vì thế các ngân hàng, kể cả BOJ được coi như một bộ phận của Bộ Tài chính, hoạt động theo các quy tắc do Bộ Tài chính áp đặt. Do đó, trong chương trình “Big Bang”, Nhật Bản đã dự định cải tổ lại Bộ Tài chính theo hướng phân rõ chức năng quản lý nhà nước và giám sát, tách bớt chức năng vủa các bộ phận theo hướng chuyên môn hoá, đào tạo lại và bồi dưỡng đội ngũ cán bộ, tinh giản bộ máy, giảm bớt quyền lực và tăng cường giám sát lẫn nhau, tách chức năng tài chính của Bộ Tài chính và chức năng quyết sách tiền tệ của BOJ. Chính phủ thực hiện bãi bỏ các chương trình đầu tư Nhà nước và các quỹ bí mật đi cùng với nó. Chuyển quá trình huy động vốn đầu tư của các quỹ này theo các nguyên tắc của kinh tế thị trường. Như vậy, vai trò của Bộ tài chính là làm sao định ra những quy chế phù hợp để các ngân hàng hoạt động và phát triển chư không phải can thiệp vào hoạt động kinh doanh hoặc tuỳ tiện áp đặt các quyết sách của mình. 3. Các chính sách về lãi suất tín dụng Trong chính sách tín dụng, công cụ lãi suất cũng được sử dụng với mục tiêu kích thích các doanh nghiệp tăng cường đầu tư, mở rộng sản xuất nhằm phục hồi mức tăng trương kinh tế và chống lại tình trạng giảm phát. Mặc dù trước năm 1998, lãi suất các loại đã ở mức rất thấp nhưng đến tháng 2/1999 BOJ đã thực hiện chính sách lãi suất bằng 0. Chính sách lãi suất bằng 0 ngoài mục tiêu kích thích các doanh nghiệp tăng cường đầu tư, còn nhằm giảm đi số tiền lãi cần phải trả khi nợ của Chính phủ và nợ của các công ty đã phình ra tới mức có thể nguy hại nền kinh tế Nhật Bản. Việc áp dụng chính sách lãi suất trên đã góp phần làm cho kinh tế Nhật Bản có sự chuyển biến tích cực khi mức tăng trưởng đạt 0,5% năm 1999 so với mức tăng – 1,9% năm 1998. Đến tháng 8/2000 NHTW Nhật Bản lại ra thông báo xoá bỏ chính sách lãi suất bằng 0 (xem bảng: Mức lãi suất của Nhật Bản 1994 – 2002). Nhưng tình trạng trì trệ trong nền kinh tế sau đó đã cho thấy sự xoá bỏ chính sách này là chưa đúng lúc. NHTW lại thông qua chính sách lãi suất bằng 0 vào tháng 2/2001 và giới thiệu phương thức cho vay theo kiểu Lombard (là cách cho vay thế chấp chứng khoán, tín dụng), cộng thêm sự nới lỏng hơn về số lượng cho vay. Bên cạnh việc thực hiện chính sách lãi suất bằng 0, còn có những biện pháp khác để giúp các ngân hàng thương mại và các tổ chức tín dụng, giảm phí dịch vụ trong việc mua bán các giấy tờ có giá Hiện nay, số tiền gửi của cá nhân và của các công ty vào ngân hàng là hơn 600.000 tỷ Yên. Trong số đó chỉ có 4 nghìn tỷ Yên được gửi vào BOJ như là khoản dự trữ bắt buộc, như vậy tỷ lệ dự trữ bắt buộc này là quá thấp so với tiêy chuẩn quốc tế. Cho đến nay BOJ vẫn quyết định giữ nguyên mục tiêu dự trữ trong tài khoản vãng lai của họ ở mức 10 – 15 nghìn tỷ Yên và mức mua trái phiếu của Chính phủ Nhật Bản hàng tháng ở mức 1 nghìn tỷ Yên, coi đây như là một phần của chính sách lãi suất bằng 0 và tiếp tục chính sách nới lỏng tiền tệ cho tới khi nền kinh tế đạt mức lạm phát dương. Việc chuyển mục tiêu từ lãi suất sang số lượng trong chính sách nới lỏng tiền tệ của BOJ bắt đầu thực hiện vào tháng 3/2001, theo giáo sư Nariai Osamu của trường đai học Reitaku là một bước chuyển quan trọng để kéo nền kinh tế ra khỏi tình trạng giảm phát. Mức lãi suất của Nhật Bản 1994 – 2002 (%/ năm) Các loại lãi suất 1996 1997 1998 1999 2000 2001 2002 Lãi suất tiền gửi không kỳ hạn 0,10 0,10 0,10 0,05 0.10 0,02 0,08 Lãi suất có kỳ hạn từ 3 đến 6 tháng 0,475 0,474 0,532 0,221 0,179 0,087 0.035 Lãi suất tiết kiệm bưu điện không kỳ hạn 0,25 0.25 0,15 0,08 0,12 0,02 0,01 Lãi suất bưu điện kỳ hạn 3 năm trở nên 0,80 0,45 0,25 0,20 0,20 0,07 0,07 Lãi suất trái phiếu chính phủ kỳ hạn 10 năm 2,75 1,99 0,97 1,83 1,66 1,31 1,40 Lãi suất chiết khấu 0,50 0,50 0,50 0,50 0,50 0,10 0,10 Lãi suất cho vay ngắn hạn 1,62 1,62 1,50 1,37 1,50 1,37 1,37 Lãi suất cho vay dài hạn 2,50 2,30 2,20 2,20 2,10 1,85 1,75 Lãi suất cho hộ gia đình vay mua nhà 3,10 3,00 2,20 2,80 2,80 2,60 2,60 (Nguồn: Financial and economic statistic monthly, June 2002, No.39, p.4) Cho đến nay, sau hơn 4 năm thực hiện chương trình “Big Bang”, BOJ vẫn không thay đổi chính sách nới lỏng tiền tệ của mình với việc duy trì lãi suất thấp và tăng cơ số tiền. 4. Các chính sách về thuế, thu chi ngân sách và bảo hiểm a. Về thuế Thực tế chỉ ra rằng thuế là một vấn đề nhạy cảm và tác động nhanh tới hoạt động kinh tế. Nhằm làm sống động nền kinh tế sau 2 năm suy thoái nặng nề 1997 – 1998, và để kích thích tiêu dùng và đầu tư, Chính phủ Nhật Bản đã tập trung vào việc cải cách thuế, coi đó là một phần trong cải cách cơ cấu của Nhật Bản. Trong năm tài chính 1999, Chính phủ đã thực hiện chương trình cắt giảm thuế thường xuyên và thuế chiến lược. Trong cắt giảm thuế thường xuyên thì thuế thu nhập sẽ được cắt giảm 20% với mức cắt giảm tối đa không quá 250.000 Yên. Mức thuế thu nhập cao nhất sẽ giảm từ 65% xuống 50%. Thuế nhà ở sẽ được giảm 15% với mức cắt giảm tối đa là 40.000 Yên. Thuế công ty sẽ được cắt giảm từ 46,36% xuống còn 40,87% với tổng trị giá là 2,3 nghìn tỷ Yên (Nguyễn Minh Phong – Trịnh Thanh Huyền, Cải cách hệ thống tài chính Nhật Bản những năm cuối thập kỷ 90 và bài học cho Việt Nam, Nxb Tài chính, Hà Nội). Thuế chiến lược bao gồm việc nới lỏng thuế đối với các tài sản cầm cố trị giá 2,5 nghìn tỷ Yên. Có thể nói đây là chương trình cắt giảm thuế lớn nhất trong lịch sử của Nhật Bản. Không giống như các nước công nghiệp khác, ở Nhật Bản thuế trực tiếp như thuế công ty, thuế thu nhập đóng vai trò quan trọng hơn thuế gián tiếp như thuế giá trị gia tăng. Thời gian gần đây, do kinh tế Nhật Bản suy thoái trầm trọng nên nhiều công ty đã không nộp thuế, và điều đó đã trực tiếp làm tổn thương đến ngân khố quốc gia. Vì vậy, Hội đồng chính sách kinh tế và tài chính Nhật Bản do thủ tướng Kozumi làm chủ tịch đã đưa một loạt đề suất mới về cải cách thuế. Trong đó coi thuế thu nhập như là mục tiêu hàng đầu cần thay đổi. Theo đề xuất mới này, mức thuế khởi điểm sẽ được hạ thấp nhằm mục đích mở rộng diện chịu thuế (tăng số lượng người đóng thuế), giảm thuế suất tối đa từ mức 75% xuống còn 70%. Trước đây, nhiều gia đình Nhật Bản không phải đóng thuế vì mức khởi điểm phải đóng thuế thu nhập còn cao. Ngoài ra, sẽ đánh thuế tài sản nặng hơn, đặc biệt là những vụ mua bán bất động sản lớn nhằm làm dịu đi sự bất ổn trong thị trường bất động sản. Thuế đánh vào tài sản thừa kế và quà tặng sẽ giảm nhăm kích thích tiêu dùng, hiện đang ở mức 5%. Mặc dù đây là cải cách hợp lý nhất nhưng nó có thể ảnh hưởng xấu đến tiêu dùng như đã xảy ra vào năm 1997, khi tỷ lệ thuế tiêu dùng tăng từ 3 lên 5%. Các nhà phân tích cho rằng năm nay là năm thuận lợi nhất để Chính phủ đẩy mạnh cải cách thuế – một hành động mất lòng dân, vì là năm không có tổng tuyển cử (Tin Kinh tế 25-04-2002). Chính sách giảm thuế thu nhập có tác động tích cực nếu đó là sự cắt giảm lâu dài vì đối với người tiêu dùng, một mức thuế thu nhập thấp hơn sẽ kích thích chi tiêu, đặc biệt đối với người có thu nhập thấp. Nhưng sự cắt giảm lâu dài lại tiềm ẩn nguy cơ chin ép đầu tư bởi vì lợi tức trái phiếu dài hạn sẽ gia tăng – hậu quả của gia tăng nợ chính phủ. Ngược lại, một mức thuế công ty thấp hơn chỉ kích thích đầu tư khi đó là sự cắt giảm tạm thời bởi vì đầu tư phụ thuộc nhiều vào lợi nhuận, đầu tư quá mức và lòng tin. Thu thuế ở Nhật Bản tính đến tháng 3/2003 giảm 5,5% xuống còn 47,9 nghìn tỷ Yên, thấp hơn so với dự toán 1,7 nghìn tỷ Yên. Thuế thu từ các công ty giảm 12,7% so với năm tài chính trước, xuống còn 10,3 nghìn tỷ Yên, giảm 935 tỷ Yên so với dự toán. Trong năm tài chính 2002, Nhật Bản dự tính sẽ cắt giảm 1.000 tỷ Yên thuế công ty và ngày 5/8/2002 Thủ tướng Koizumi đã cắt giảm thêm 1.000 tỷ Yên thuế công ty thêm một năm nữa, nghĩa là năm tài chính 2003 kết thúc vào tháng 3/2004 tạo ra sự cạnh tranh bình dẳng cho các công ty. Giảm thuế tập trung vào các công ty trong việc tăng cường sử dụng vốn và nghiên cứu. Thuế công ty của Nhật Bản hiện nay là 40,87% so với thu nhập, cao hơn chút ít so với Mỹ (40,75%). Nhưng mức này cao hơn 10,84% mức thuế của Anh và 6,54% của Pháp, và cao hơn các nước châu á khác 10 đến 15% (Việt Nam News, 12/8/2002). b. Về thu chi ngân sách của Chính phủ Mặc dù trong những năm 1990 Nhật Bản đã nhiều lần tiến hành cải cách thu chi ngân sách, song, đây vẫn là lĩnh vực khó khăn và gay gắt nhất. Trong khi các nước châu âu và Mỹ liên tục duy trì những nguyên tắc tài chính ở trung ương và địa phương để cải thiện thu chi ngân sách, Nhật Bản trái lại thâm hụt ngân sáchkhông ngừng tăng. Hai nhân tố chính khiến thâm hụt ngân sách tăng là sử dụng qua mức chính sách tài chính để kích thích phát triển kinh tế và sự cách biệt giữa lợi ích và chi phí. Về chi tiêu ngân sách: Trong năm tài chính 2001, Nhật Bản vẫn duy trì chính sách tăng chi tiêu để kích thích nền kinh tế. Trong tháng 11/2002, chỉ chưa đến 1 tuần, Chính phủ đã phê chuẩn2 đợt chi ngân sách bổ sung trị giá 5,5 nghìn tỷ Yên cho năm tài chính 2001 kết thúc vào tháng 3/2002. Trong đó 3 nghìn tỷ Yên được chi cho chương trình việc làm và 2,5 nghìn tỷ Yên được chi cho hỗ trợ tăng trưởng kinh tế. Riêng khoản chi cho chương trình việc làm đã khiến cho tổng giá trị trái phiếu phát hành của Chính phủ đượcphát hành trong năm tài chính 2001 lên tới 30 nghìn tỷ Yên và nợ của Chính phủ sẽ lên đến 666 nghìn tỷ Yên, tương đương với 130% GDP, mức cao nhất trong số các nước phất triển.Tài khoản chi tiêu tổng hợp của Chính phủ cho năm 2001 vào

Các file đính kèm theo tài liệu này:

  • docR0057.doc
Tài liệu liên quan