Giáo án lớp chồi - Phát triển tình cảm thẩm mĩ

Ổn định (1-2 phút)

- Trẻ đoán câu đố:

Con gì có mắt màu hồng

Bộ lông màu trắng như bông nõn nà

Đôi tai dài rộng vểnh ra

Đuôi ngắn, nổi tiếng con nhà chạy nhanh?

 ( Con Thỏ)

- Trẻ chơi trò chơi “ Con Thỏ”

- Cách chơi:

Khi Cô nói: Con Thỏ, con Thỏ ( Trẻ nói: Tai dài, tai dài)

 Con Thỏ, con Thỏ( Nó thích ăn củ)

 Con Thỏ, con Thỏ( Có tài chạy nhanh)

 

doc63 trang | Chia sẻ: vudan20 | Lượt xem: 1770 | Lượt tải: 0download
Bạn đang xem trước 20 trang tài liệu Giáo án lớp chồi - Phát triển tình cảm thẩm mĩ, để xem tài liệu hoàn chỉnh bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
2.    Bài mới 2.1.Giới thiệu tên truyện Cô chính: Đúng vậy cô Hà ạ. Cô Nhật cũng thấy tất cả các bạn lớp B2 đều dũng cảm, đều rất đáng yêu nữa! Cô có một câu chuyện kể về những con vật, có con thì dũng cảm, có con vẫn còn nhút nhát. Để biết đó là những con vật nào, Cô mời các con cùng lắng nghe cô kể câu chuyện “Cáo, Thỏ và Gà Trống” nhé! + Câu chuyện kể về ai? Thỏ Burine đang làm gì? + Khi nghe thấy tiếng hát, Ong vàng hỏi Thỏ Burine như thế nào? +Thỏ Burine kêu ngạo đáp trả ong vàng ra sao? + Tiếng hát của thỏ đã làm ai tỉnh giấc? + Lão Sói già đã nghĩ như thế nào? + Giọng của Thỏ Burine như thế nào khi gặp nạn? + Ong vàng đã làm gì khi Thỏ Burine gặp nguy hiểm? + Lão Sói đã bị trừng phạt ra sao? + Thỏ Burine cảm thấy như thế nào khi được Ong vàng cứu? CHUYỆN CHÍNH CÔ KỂ Trong một khu rừng có chú thỏ tính tình kiêu ngạo, ỉ mình có tại nhảy nhanh nên xem thường các con vật khác. Một hôm, Thỏ đi kiếm thức ăn thì gặp Rùa đang bò chậm chạp. Thỏ bèn nói: - Này, bạn Rùa chậm chạp tránh sang một bên cho ta đi nào! Rùa ngẩng đầu lên nhìn Thỏ và nói: - Bạn chê tôi chậm chạp thế bạn có dám chạy thi với tôi không ? Nghe thế, Thỏ cười chế giễu và nói: - Bạn Rùa mà cũng đòi thi với ta à! Ta chấp bạn nửa đoạn đường đấy! Rùa im lặng không nói gì. Ngày hôm sau theo đúng lời hứa Rùa và Thỏ cùng chạy thi Bác Voi làm trọng tài. Khi tiếng còi vừa cất lên Thỏ nhảy một cái đã một đoạn khá xa, còn Rùa thì cố hết sức mình vác mai trên lưng bò thật nhanh. Trên đường đua Thỏ nghĩ thầm: Mình đã chạy cách xa Rùa khá xa giờ có ngủ một giấc Rùa cũng không theo kịp. Nghĩ thế Thỏ bèn dựa lưng vào gốc cây và đánh một giấc thật dài. Đến khi ông mặt trời xuống núi đi ngủ Thỏ giật mình tỉnh dậy và nhớ đến cuộc thi, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh đến đích nhưng không kịp nữa rồi Rùa đã cặm cùi chăm chỉ bò hết sức mình không dám dừng chân nên đã về đích trước. Khi Thỏ nghe tiếng hô của trọng tài Voi : - Hoan hô chú Rùa con, giỏi lắm ! Thỏ đứng buồn hiu và nhận ra một điều mình thất bại là vì tính kiêu ngạo. Từ đó, Thỏ tập tính siêng năng chăm chỉ như Rùa và bỏ đi tính kiêu ngạo. Thỏ và Rùa kết bạn và chơi với nhau rất thân./. Hoạt động 2: Bé kể chuyện sáng tạo “Thỏ Burinê và Ong vàng dũng cảm” (15 - 22phút) - Cô tổ chức hội thi “Bé kể chuyện sáng tạo” hội thi chọn ra bé kể chuyện sáng tạo hay nhất đi thi “Bé kể chuyện sáng tạo” cấp trường. - Cô chia trẻ làm 3 nhóm ( mỗi nhóm sẽ tự chọn đồ dùng của mình theo nội dung câu chuyện) yêu cầu 3 nhóm thảo luận và sau đó nhóm trưởng của từng nhóm sẽ lên kể câu chuyện sáng tạo của nhóm mình. - Trong khi trẻ thảo luận cô đi xuống từng nhóm gợi ý và quan sát sự hoạt động của từng trẻ - Hết thời gian thảo luận cô gọi từng nhóm kể chuyện về những đồ dùng mà nhóm đã chọn. - Nhóm( 1,2,3 )thống nhất đặt tên câu chuyện là gì? - Nhận xét + Cô cho trẻ nhận xét câu chuyện của từng nhóm + Cô nhận xét chung và đưa ra kết luận trẻ được tham gia thi “Bé kể chuyện sáng tạo cấp trường” + Khen ngợi câu chuyện của nhóm, cá nhân trẻ có tính sáng tạo. + Khuyến khích trẻ, nhóm trẻ còn lúng túng chưa tự tin khi sáng tạo và khi kể chuyện - Kết thúc: Cô và trẻ cùng hoạt cảnh lại nội dung câu chuyện “Thỏ Burinê và Ong vàng dũng cảm” gày xửa ngày xưa, có một chú Thỏ và một Chú Rùa cùng sống với nhau trong một khu rừng. Thỏ và Rùa là đôi bạn chơi rất thân với nhau. Bỗng một hôm đôi bên sảy ra tranh cãi khi nói ai chạy nhanh hơn ai. Thế là Thỏ và Rùa cùng đi đến quyết định là sẽ chạy đua để phân định rằng, ai mà về đích trước thì sẽ là người chạy nhanh hơn. Truyện cổ tích thế giới: Thỏ và Rùa Thỏ vốn là loài vật chạy rất nhanh nên vừa mới xuất phát Thỏ đã chạy thục mạng nhanh như tên bắn, một lúc sau khi thấy rằng mình đã bỏ rùa ở lại đằng sau quá xa, thỏ nghĩ: “Còn lâu rùa mới đuổi kịp ta, cậu ta rất chậm chạp, thôi thì mình cứ tranh thủ nghỉ ngơi cái đã” Thỏ tung tăng hái hoa bắt bướm, mệt rồi Thỏ ngồi dưới một gốc cây to và ngủ thiếp đi. Trong khi đó rùa vẫn chăm chỉ hì hụi bước từng bước nặng nhọc và tiến dần dần về đích. Khi Thỏ tỉnh giấc thì trời cũng đã nhá nhem tối và Thỏ giật mình khi thấy Rùa sắp cán đích trước Thỏ. Thỏ nhanh chân chạy hục mạng nhưng không kịp nữa, Rùa đã cán đích trước. Thỏ và rùa chạy thi Giadinh.TV | 27/07/2016 | chuyên mục Truyện cổ tích Thỏ và rùa Một hôm, trong khu rừng nọ tổ chức đại hội thể thao, tất cả các loài vật trong rừng đều hào hứng tham gia. Có rất nhiều cuộc thi thú vị như thỉ nhảy cao, thi trèo cây và cả thi bơi nữa Vốn có tài chạy nhanh nên Thỏ con vui vẻ ghi tên tham gia cuộc thi chạy. Đúng lúc đó, một chú Rùa chậm chạp bò tới. Thỏ nhìn thấy Rùa thì cười nói: “Này Rùa, cậu mà cũng đến đăng ký dự thi hay sao? Cậu không biết nhảy cao, không biết trèo cây, đến đi còn chậm chạp như thế thì thi thố cái gì. Thôi, cậu đừng tự làm khó mình nữa.” Rùa nói: “Ai nói tớ không thể tham gia thi chứ? Không tin thì chúng ta cùng thi tài xem sao.” Thỏ cười nói: “Thi cái gì? Thi chạy nhanh nhé.” Rùa đáp: “Được thôi.” Thế là Thỏ và Rùa giao hẹn, ai chạy đến gốc gây dưới chân núi trước sẽ giành phần thắng. “Chuẩn bị! Chạy!” hiệu lệnh vừa dứt, Thỏ liền sải chân chạy nhanh như bay, chỉ trong nháy mắt đã chạy được một quãng đường rất xa. Nó quay đầu lại nhìn thì chẳng thấy bóng dáng Rùa đâu, bèn nghĩ bụng: “Rùa mà dám chạy thi với Thỏ, đúng là chuyện nực cười nhất thế giới! Thôi mình cứ tạm dừng lại ngủ một giấc lấy sức rồi dậy chạy tiếp cũng không muộn.” Thế là Thỏ dựa vào gốc cây, ngủ một giấc thật khoan khoái. Còn Rùa thì vẫn miệt mài trên đường đua, từng bước, từng bước một. Nó biết mình bò rất chậm nên không dám dừng lại để nghỉ một phút nào. Không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua, chỉ biết càng ngày Rùa càng đến gần gốc cây dưới chân núi, cuối cùng chỉ còn vài bước nữa là về đến đích Lúc này, Thỏ mới tỉnh giấc, nó ngoái nhìn về phía sau, Rùa đi đâu mất rồi nhỉ? Nhìn lên trước: “Trời, không xong rồi!” Rùa đã chạm đến gốc cây làm vạch đích trước Thỏ. Thỏ ba chân bốn cẳng đuổi theo nhưng không kịp nữa rồi, phần thắng đã thuộc về Rùa. Ngày ấy, trong một khu rừng nọ có một chú Rùa cùng một chú Thỏ chung sống cùng với nhau. Có thể nói Rùa và Thỏ chính là một đôi bạn vô cùng thân thiết ở trong khu rừng này. Nhưng bỗng nhiên, vào một ngày kia, cả hai không hiểu sao lại tranh cãi lớn về chuyện ai là kẻ chạy nhanh hơn. Sau một hồi cãi cọ kịch liệt thì Rùa và Thỏ đã quyết định tổ chức cuộc thi chạy để có thể xác định xem ai có thể về đích trước, cũng chính là kẻ chạy nhanh hơn. Thỏ thì vốn được biết đến là một trong số những loài vật chạy nhanh nhất trong rừng, bởi vậy nên chỉ vừa mới bắt đầu cuộc đua Thỏ ta đã dùng hết sức mà chạy. Thỏ chạy nhanh như là tên bắn, chỉ một lúc kể từ khi bắt đầu thì Thỏ đã thấy mình bỏ Rùa ở tít phía xa kia. Xem thêm: Truyện cổ tích: Thỏ và Nhím Truyện cổ tích cho bé: Thỏ và Rùa Trong lòng Thỏ chắc mẩm: – Rùa kia còn lâu mới có thể bắt kịp ta được, cậu ta vô cùng chậm chạp, vậy thì mình hãy tranh thủ mà nghỉ ngơi chút đã! Nghĩ như vậy nên Thỏ chẳng vội vàng, cứ vui vẻ mà dạo chơi, hết hái hoa lại bắt bướm, khi đã thấm mệt thì Thỏ tìm đến dưới gốc cây lớn, lăn ra mà ngủ. Trong lúc Thỏ thảnh thơi chơi đùa rồi nằm nghỉ thì Rùa vẫn rất chăm chỉ mà bước từng bước một, những bước chân nặng nhọc dần đưa Rùa tiến về phía đích. Lúc Thỏ đã ngủ đẫy giấc mà tỉnh lại thì bầu trời bắt đầu chuyển tối. Lúc này thì Thỏ mới giật mình và nhận ra rằng Rùa ta đã sắp tới đích trước cả mình. Thỏ vội vội vàng vàng co cẳng mà đuổi theo, nhưng đã không còn kịp nữa, Rùa đã tới đích trước nó. Vậy là cuối cùng Thỏ đã phải chịu thua Rùa. Bởi vì khinh thường Rùa nên Thỏ đã không nghiêm túc trong cuộc thi chạy, cuối cùng phải chịu thất bại, và Rùa đã trở thành người chạy nhanh nhất bởi tính kiên trì, nhẫn nại và chăm chỉ của mình. Ngày xửa ngày xưa, có một con Rùa và một con Thỏ cãi nhau xem ai nhanh hơn. Chúng quyết định giải quyết việc tranh luận bằng một cuộc thi chạy đua. Chúng đồng ý lộ trình và bắt đầu cuộc đua. Thỏ xuất phát nhanh như tên bắn và chạy thục mạng rất nhanh, khi thấy rằng mình đã khá xa Rùa, Thỏ nghĩ nên nghỉ cho đỡ mệt dưới một bóng cây xum xê lá bên vệ đường và nghỉ thư giãn trước khi tiếp tục cuộc đua. Vì quá tự tin vào khả năng của mình, Thỏ ngồi dưới bóng cây và nhanh chóng ngủ thiếp đi trên đường đua. Rùa từ từ vượt qua Thỏ và sớm kết thúc đường đua. Khi Thỏ thức dậy thì rùa đã đến đích và trở thành người chiến thắng. Thỏ giật mình tỉnh giấc và nhận ra rằng nó đã bị thua. Nghe và kể lại câu chuyện Rùa và thỏ Vào một buổi sáng mùa thu đẹp trời, ở một bờ sông nọ cạnh một khu rừng có một chú Rùa đang miệt mài tập chạy. Thỏ đi ngang qua, thấy vậy cười khẩy Rùa: -    Chậm như Sên mà cũng đòi tập chạy! Nghe Thỏ nói vậy, Rùa không buồn mà bình tĩnh trả lời: -    Đừng giễu nhau. Anh với tồi thử so tài một phen? Thỏ vểnh râu lên tự đắc: -    Mày dám chạy thi với tao hả? Được ngay. Tao sẽ chấp mày một nửa đường. Nào bắt đầu! Rùa không nói lấy một nửa lời. Nó biết mình vốn chậm. Người đời đã từng nói: “Chậm như Rùa” mà. Vì thế, khi hiệu lệnh ban ra, Rùa nhích từng bước một, Thỏ ta tủm tỉm cười. Nó nghĩ: “Cần gì phải vội, đợi cho Rùa gần tới đích, ta chỉ phóng vù một hơi là thắng cuộc rồi”. Nghĩ thế, Thỏ ta vừa đi vừa nhởn nhơ đuổi bướm, ngắt hoa, nhìn trời đất như không cổ việc gì xảy ra. Chợt nghĩ đến cuộc thi, ngẩng lên đã thây Rùa sắp tới đích, Thỏ vội vội vàng vàng ba chân bốn cẳng lao đi như một vệt tên bắn. Nhưng không kịp nữa rồi, Rùa đã tới đích từ lâu. Câu chuyện “Rùa và Thỏ” đã để lại cho chúng ta một bài học sâu sắc: không tự cao tự đại, không khoe khoang khoác lác, phải biết người biết ta, kiên trì luyện mọi việc ắt sẽ thành công. BÀI THAM KHẢO Một buổi sáng mùa thu trời đẹp lắm! Tôi ra bờ suối để ngắm sương tan và điểm tâm món lá non. Tôi đang say mê ngây ngất, bỗng nhìn xuống bãi cát. thấy Rùa đang tập chạy. Ôi! Rùa vất vả với cái lưng to kềnh và nặng như đá ấy, tôi mỉm cười mỉa mai. Đãthế tôi lại lên tiếng lớn. -     Rùa đấy ư? Đồ chậm như sên. Ngươi mà cũng tập chạy à? -     Rùa có vẻ giận tôi lắm nhưng thản nhiên đáp rằng: -     Anh đừng giễu tôi! Anh với tôi thử chạy thi xem ai hơn? Tôi vểnh đôi tai lên rồi trả lời: -               Được! Được chứ! Ngươi dám chạy thi với ta sao? Ta chấp ngươi một nửa đường đó. Rùa không nói gì thêm. Biết mình chậm chạp nên cốsức để chạy. Thấy Rùa ì ạch chạy, tôi lại nghĩ rằng: Mặc kệ, cứ để nó chạy gần tới đích, ta phóng cũng vừa. Với ý nghĩa điên rồ ấy, tôi nhìn Rùa với cặp mắt xem thường, kiêu hãnh. Thế rồi, tôi ngao du đây đó, ngắm nghía trời mây, thưởng thức lá non, hái hoa, đuổi theo đàn bướm. Tệ hại hơn nữa, tôi lại nằm dưới gốc cây thả hồn theo mây gió. Tôi nghĩ đến cảnh mình tới đích trước Rùa, được đàn bướm vàng xinh xắn đến tặng hoa và thán phục. Rùa sẽ xấu hổ vô cùng. Nghĩ đến đó tôi lại cười đắc chí. Chợt tôi nghĩ đến cuộc thi, ngẩng đầu lên thì thấy Rùa đã gần tới đích. Tôi chạy bở hơi tai nhưng đâu còn kịp nữa. Rùa đã tới đích trước. Tôi thật hổ thẹn. Còn lũ bướm bên bờ sông thì nhìn tôi với vẻ xem thường, khinh bỉ... Chuyện xảy ra rồi tôi mới tỉnh ngộ. Vì tính tự kiêu, tự đắc và hợm hĩnh của mình nên tôi đã chuốc lấy bài học đầu đời thật cay đắng. Tính kiên trì, khiêm tổn như Rùa ắt làm nên việc lớn. Và có lẽ tôi sẽ học tập những nét đẹp từ bạn Rùa ấy. Quà tặng mẹ Ngày mai là sinh nhật mẹ đấy! Bố thì thầm với bé Nhi. Vui quá, vậy thì Nhi phải có quà tặng mẹ mới được. Tìm quà gì bây giờ? Nhi đâm chiêu suy nghĩ như người lớn. Nhi có một gói kẹo bố cho, nhưng mẹ chẳng thích ăn kẹo. Hay là búp bê? Không được, mẹ lớn rồi, đâu có chơi búp bê. Chợt bé Nhi nhớ ra: “ Đúng rồi, mẹ thích hoa! Sinh nhật mẹ năm ngoái, bố cũng tặng hoa cho mẹ”. Nhìn ra vườn, Nhi thấy mấy cây hông, cây cúc ông trồng đang nở hoa, khoe sắc rực rỡ dưới ánh mặt trời. Nhưng Nhi muốn dành nhiều điều cho mẹ. Nhi muốn món quà tặng mẹ thật ý nghĩa. Nhi chạy đi tìm ông để hỏi xin hạt giống hoa. Ông ngạc nhiên lắm, không hiểu Nhi định làm gì. Suỵt! Ông cứ cho cháu rồi ngày mai, cả nhà sẽ biết mà! Nhìn thấy vẻ mặt quan trọng của Nhi, ông cũng đành chiều cháu gái. Cầm mấy hạt giống bé xíu trong tay, Nhi nói nho: Ông nhớ giữ bí mật cho cháu đấy nhé! Nhi gieo hạt vào cái cốc nhựa cũ đựng đầy đất và tưới nước như ông vẫn làm, cô bé tưởng tương ra những hạt giống sáng mai sẽ nảy mầm và cây sẽ nở những bông hoa đẹp. Sáng hôm sau, không đợi mẹ goi, Nhi dậy thật sớm. Chưa xuống khỏi giương cô bé đã reo lên: Con chúc mừng sinh nhật mẹ! Con có quà tặng mẹ đây! Vừa nói Nhi vừa chạy đi lấy chiếc cốc đã gieo hạt. Nhưng Nhi sững lại, ỉu xìu gần phát khóc. Mấy hạt giống vẫn nằm im dưới lớp đất nâu. Chẳng có bông cúc, bông hông nào nở cả. Nhi không có những bông hoa tự tay trồng để tặng mẹ rồi. Biết chuyện mẹ cảm động ôm Nhi vào lòng. Mẹ giảng cho Nhi hiểu từ cái hạt gieo xuống đất nảy mầm, đâm trồi, kết lá, trổ hoa phải có thời gian và công sức chăm sóc. Như bé Nhi ngày trước mẹ sinh ra bé xíu, đến nay lớn khôn, biết yêu thương mẹ, nghĩ đến mẹ đấy. Mẹ thơm lên má Nhi: Con biết không ? Con chính là bông hoa đẹp nhất, là món quà ý nghĩa nhất tặng mẹ hôm nay đấy! CHUYỆN NGỤ NGÔN CHA VÀ CON GÁI Người cha nọ có 2 cô con gái. Ông vô cùng yêu quý 2 cô con gái của mình, luôn cầu xin ông trời cho các cô con gái sống hạnh phúc. Hai cô con gái ngày càng lớn khôn đến tuổi lấy chồng. Có một anh chàng nông dân trồng rau đến cầu hôn cô chị, hứa với người cha rằng: – Cháu nhất định sẽ đem lại cho cô ấy một cuộc sống hạnh phúc, bởi vì rau cháu trồng không chỉ đủ ăn mà còn bán được rất nhiều tiền. Người cha đồng ý gả cô con con gái cho anh ta. Ít lâu sau, có một người thợ làm gốm đến cầu hôn cô em. Anh ta cũng đảm bảo với người cha: – Cháu nhất định sẽ làm cho cho cô ấy một cuộc sống hạnh phúc, bởi vì gốm do cháu làm rất đẹp, người trong thành ai cũng muốn mua đồ gốm của cháu, năm nào cháu cũng kiếm được rất nhiều tiền. Người cha bằng lòng gả cô con gái thứ hai cho anh ta. Một thời gian sau, người cha đến nhà người nông dân trồng rau để thăm con gái lớn. Ông hỏi con: – Con gái, cuộc sống của con có tốt đẹp không? Cô con gái lớn thưa: – Thưa cha, cuộc sống của chúng con đều tốt đẹp cả, chỉ mong sao ông trời cho thêm mưa để đủ nước tưới cho rau. Người cha nghe vậy liền cầu xin ông trời cho thêm mưa. Rồi ông đến nhà người thợ gốm để thăm cô con gái út. Ông hỏi: – Con gái, cuộc sống của con có tốt đẹp không? Cô con gái út thưa: – Thưa cha, cuộc sống của chúng con rất đủ đầy, chỉ mong ông trời cho thêm nắng để đồ gốm chóng khô. Người cha bối rối nói với con gái út: – Con mong trời nắng, còn chị con mong trời mưa. Cha không biết phải cầu xin ông trời thế nào đây? Lời bàn: Người ta không thể mong tất cả mọi thứ đều hoàn hảo và cũng rất khó được cả đôi. Chỉ cần cố gắng nỗ lực hết sức mình, rồi những điều tốt đẹp sẽ đến. NHẬN VẼ TRANH MINH HỌA -HOẠT HÌNH FLASH DÙNG CHO MẦM NON Liên hệ : phamhoan5@gmail.com. Tranh được chia sẻ miễn phí. Nếu trích đăng yêu cầu ghi rõ xuất xứ. Thứ Ba, 4 tháng 11, 2014 Tranh minh họa : Qùa tặng mẹ. Ngày mai là sinh nhật mẹ đấy! – Bố thì thầm với bé Nhi Vui quá, vậy thì Nhi phải có quà tặng mẹ mới được. Tìm quà gì bây giờ? Nhi đăm chiêu suy nghĩ như người lớn. Nhi có một gói kẹo bố cho, nhưng mẹ chẳng thích ăn kẹo. Hay là búp bê? Không được, mẹ lớn rồi, đâu có chơi búp bê. Chợt bé Nhi nhớ ra: “Đúng rồi, mẹ thích hoa! Sinh nhật mẹ năm ngoái, bố cũng tặng hoa cho mẹ”. Nhìn ra vườn, Nhi thấy mấy cây hồng, cây cúc ông trồng đang nở hoa, khoe sắc rực rỡ dưới ánh mặt trời. Nhưng Nhi muốn dành nhiều điều bất ngờ cho mẹ. Nhi muốn món quà tặng mẹ thật ý nghĩa. Nhi chạy đi tìm ông để hỏi xin hạt giống hoa. Ông ngạc nhiên lắm, không hiểu Nhi định làm gì. -Suỵt! Ông cứ cho cháu rồi ngày mai, cả nhà sẽ biết mà! Nhìn thấy vẻ mặt quan trọng của Nhi, ông cũng đành chiều cháu gái. Cầm mấy hạt giống bé xíu trong tay, Nhi nói nhỏ: -Ông nhớ giữ bí mật cho cháu nhé! Nhi gieo hạt vào cái cốc nhựa cũ đựng đầy đất và tưới nước như ông vẫn làm. Đêm ấy, cô bé tưởng tượng ra những hạt giống sáng mai sẽ nảy mầm và cây sẽ nở những bông hoa đẹp. Sáng hôm sau, không đợi mẹ gọi, Nhi dậy thật sớm. Chưa xuống khỏi giường, cô bé đã reo lên: -Con chúc mừng sinh nhật mẹ! Con có quà tặng mẹ đây! Vừa nói Nhi vừa chạy lấy chiếc cốc đã gieo hạt. Nhưng Nhi sững lại, ỉu xìu gần phát khóc. Mấy hạt giống vẫn nằm im dưới lớp đất nâu. Chẳng có bông cúc, bông hồng nào nở cả. Nhi không có những bông hoa tự tay trồng để tặng mẹ rồi. Biết chuyện, mẹ cảm động ôm Nhi vào lòng. Mẹ giảng cho Nhi hiểu từ cái hạt gieo xuống đất nảy mầm, đâm chồi, kết lá, trổ hoa phải có thời gian và công sức chăm sóc. Như bé Nhi ngày trước, mẹ sinh ra bé xíu, đến nay lớn khôn, biết yêu thương mẹ, nghĩ đến mẹ đấy. Mẹ thơm lên má Nhi: -Con biết không? Con chính là bông hoa đẹp nhất, là món quà ý nghĩa nhất tặng mẹ hôm nay đấy! QUA ĐƯỜNG Vào một buổi sáng mùa xuân ấm áp, những tia nắng hồng nhảy nhót trên những cành cây đầy lộc xanh mơn mởn. Hai chị em Mai và An xin phép mẹ đi chơi loanh quanh trong phố. Mẹ đồng ý và dặn: – Nhớ đừng đi chơi xa các con nhé. Mai và An vâng dạ rồi nhảy chân sáo ra khỏi nhà, ra đường được ngắm trời, ngắm đất và thở không khí trong lành, hai chị em cười nói ríu rít. – An xem kìa, trên cành cây hoa sữa có một con chim xinh đang nhảy nhót bắt sâu hay không kìa! Nó là chú chim sâu rất có ích đấy em ạ. – Chị Mai ơi! Cửa hàng kia có anh Hecman khổng lồ đẹp quá, chị em mình sang xem đi! Bé An rất thích người máy Hecman nên kéo chị ào sang đường, chẳng chú ý gì cả. Kít, kít tiếng một loạt xe phanh gấp nghe rợn cả người. Hai chị em nhìn lên, một đoàn xe dừng hết cả lại. – Này, hai cháu kia, các cháu không nhìn thấy tín hiệu đèn đỏ đang bật hay sao mà dám sang đường, nguy hiểm quá! Chú cảnh sát giao thông chạy đến dắt hai chị em quay lại. Chú chỉ đèn hiệu và ôn tồn giải thích: – Các cháu có nhìn thấy tín hiệu đèn đỏ kia không? Khi nào đèn đỏ tắt, đèn xanh bật lên các cháu mới được qua đường nghe chưa nào! Hai chị em Mai và An toát mồ hôi nhìn nhau. Mai bẽn lẽn nói: – Chúng cháu xin lỗi chú. Lần sau sang đường chúng cháu sẽ nhớ nhìn tín hiệu đèn màu ạ! Chú cảnh sát giao thông còn dặn tiếp: – Các cháu khi qua đường phải có người lớn dắt, không thì dễ xảy ra tai nạn. Từ hôm đó hai chị em Mai và An nhớ mãi lời chú công an dặn: “Đèn đỏ dừng lại, đèn xanh mới được đi, khi qua đường phảI có người lớn dắt”. phamhoan5@gmail.com.  CẢ NHÀ ĐỀU LÀM VIỆC Cả nhà ai cũng làm việc. Này nhé, anh Trâu to lớn theo bố đi cày. Chị Đòn Gánh dẻo dai  thì giúp mẹ gánh mạ ra đồng. Đến ông Mặt Trời cũng làm việc. Buổi sáng, ông dậy sớm nấu ăn đỏ một góc trời phía Đông rồi khoan thai cầm cây gậy làm bằng nắng vàng dắt đàn mây trắng đi chăn trên đồng cỏ trời xanh biếc. Chỉ mỗi chim Hoạ Mi là nhởn nhơ đứng rỉa lông cánh trong chiếc lồng đẹp đẽ. Bà Chổi cũng đã quét nhà xong đấm lưng bình bịch : - Ái chà ! Đau lưng quá ! Chỉ có con nhỏ Hoạ Mi là sướng nhất nhà thôi, chẳng phải làm gì cả. Cô Mèo Mướp thở dài : - Nó còn được ông chủ chăm chút nữa chứ ! Nào là nước uống, hạt kê ngon đem đến tận nơi. Tôi rình bắt chuột cả đêm cũng không được cưng chiều thế đâu ! Chú Cún đang nằm trên sân phụ hoạ theo : - Tôi thì phải gác nhà bất kể đêm ngày. Chỉ có tôi là khổ nhất. Giữa lúc mọi người đang than vãn, bất ngờ Hoạ Mi cất cao giọng hót. Dồn hết sức, Hoạ Mi hót vang những lời ca thánh thót chào đón một ngày mới. Bà Chổi đang đứng im lặng ở góc hè nghiêng đầu lắng nghe. Cô Mèo Mướp tỉnh hẳn ngủ. Chú Cún thì giỏng hai tai lên thích thú. Dường như bao nhiêu mệt nhọc tan biến đâu hết. Chim Hoạ Mi cũng làm việc đấy chứ ! Thì ra, cả nhà ai cũng làm việc cả. ẠN  MỚI Thu Hằng Lớp mẫu giáo của Hà có thêm bạn mới. Tên bạn ấy là Hoa. Cả lớp cứ xì xào, chỉ chỏ vào bàn tay trái của bạn ấy. “ Kỳ lạ lắm, thật đấy!” – Tí sún thì thầm với Hà như thế. Hà vờ đi uống nước rồi liếc nhìn. Ừ, mà lạ thật. Mấy ngón tay của bạn ấy quắp lại, bé tẹo. Đến lúc nghỉ trưa, cả lớp cứ đùn đẩy nhau không ai chịu nằm cạnh Hoa. Cuối cùng Tí sún bảo: -Oẳn tù tì, ai thua thì phải nằm cạnh bạn mới nhé! Hà thua, Hoa nằm ngoài cùng rồi đến Hà. Các bạn đã ngủ khì từ khi nào, nhưng Hà không sao ngủ được. Hà hé mắt nhìn sang Hoa đang nằm im bên cạnh. Hàng mi bạn ấy khe khẽ động đậy. Bạn ấy cũng chưa ngủ. Bàn tay bị tật giấu chặt vào trong lòng. Nước mắt lặng lẽ chảy xuống chiếc gối bông. Buổi chiều, cô giáo dạy cả lớp tập múa: - Các giơ tay ra phía trước nào! Hoa lúng túng rồi mếu máo: - Thưa cô con không múa được ! Cả lớp nhìn về phía bạn mới. Hoa chợt ngồi thụp xuống sàn, giấu bàn tay trái vào lòng và òa khóc nức nở. Cô giáo bước lại ôm Hoa vào lòng: - Nín đi con, cô thương! Rồi cô nghẹn ngào nói: - Cô đã tận mắt nhìn bàn tay tật nguyền của bạn Hoa biết trông em và nấu cơm đỡ mẹ. Cô nghĩ, bàn tay ngoan ấy phải được cả lớp yêu thương chứ! Chỉ những bàn tay lười, bàn tay bẩn không rửa mới là bàn tay xấu và đáng chê cười thôi, có phải không các con? Nghe cô nói, Hà thấy thương Hoa quá. Hà nhớ lại những giọt nước mắt của Hoa buổi trưa. Thế là Hà chạy lại nắm tay Hoa: - Tớ là Hà ! Cô giáo mỉm cười: - Hà ngoan lắm! Các bạn khác cũng lần lượt xúm lại: - Tớ là Dung. - Tớ là Phương. Tí sún thấy vậy vội chen vào: - Còn tớ là Tí sún. Hoa ơi, tí nữa chúng mình chơi trò chơi em bé ăn bột nhé! Cô giáo gật đầu: - Có thế chứ! Bạn bè trong lớp như con một nhà, các con phải biết yêu thương đòan kết thì cô mới vui. NGƯỜI  BẠN  TỐT Hoàng Thị Hà Linh và Trang rất thân với nhau .Nhà Linh cách nhà Trang một con kênh nhỏ .Ngày nào cũng vậy, từ sáu giờ sáng, bố mẹ chuẩn bị cho Linh ăn sáng .Sau đó bố dắt Linh sang nhà Trang rủ bạn đi học cùng . Một hôm trên đường đi học về, Linh giẫm phải một mãnh chai bên đường .Mảnh chai đã khiến chân Linh đau buốt .Em cố bước đi nhưng càng bước thì lại càng đau .Nhìn bạn rồi lại nhàn xung quanh , Trang chưa biết làm gì để giúp bạn .Trang cứ loay hoay bên bàn chân đầy máu của bạn . Bất chợt Trang nghĩ ra hôm nay là sinh nhật mình cô giáo đã tặng Trang một chiếc khăn thiêu rất đẹp .Không đắn đo Trang vội lấy chiếc khăn và băng vào vết thương cho Linh .Chờ cho Linh bớt đau , Trang mới dìu bạn về nhà  Sớm hôm sau vừa ngủ dậy , Trang đã thấy Linh đứng lấp ló ở cổng ,tay cầm một khăn thêu mới .Linh thỏ thẻ nói: - Mình cảm ơn bạn và tặng bạn khăn này  Bố mẹ Linh và Trang bước tới , ôm hai bạn vào lòng và khen các con thật sự là đôi bạn tốt của nhau. Truyện Cô bé hoa hồng.  Ngày xưa, có hai mẹ con Hoa Hồng. Mẹ yêu Hoa Hồng lắm. Hoa Hồng có mái tóc dài, đôi tay trắng hồng và cặp mắt đen lay lấy. Nhưng Hoa Hồng rất lười, chỉ ngắm vuốt suốt ngày, chẳng giúp mẹ việc gì. Mẹ buồn lắm, khuyên thế nào cũng không được, đến nỗi mẹ phải ốm. Thấy mẹ ốm, phải nằm một chỗ. Hoa hồng hối hận lắm, vội đi tìm thuốc cho mẹ. Đến ngã ba đường, Hoa Hồng không biết đi ngã nào. Hoa Hồng hỏi một cây Liễu nhỏ ven đường: -    Liễu ơi, mẹ chị ốm, em có biết nơi đâu có thuốc không? -    Chị cho em mái tóc, em chỉ đường cho! -    Em lấy đi! -    Chị hãy trèo lên núi kia! Hoa Hồng thấy đau nhói. Mái tóc dài của cô bé biến mất. Còn cây Liễu lớn vụt, cành lá xanh mướt. Hoa Hồng đến cây núi thấy một cây Táo cành lá cụt ngủn. Hoa Hồng hỏi: -    Táo ơi, mẹ chị ốm, em có biết nơi đâu có thuốc không? -    Chị cho em đôi tay em chỉ cho. -    Em lấy đi! -    Chị hãy trèo lên núi kia! -    Hoa Hồng thấy đau buốt, đôi tay đã biến mất. Còn cây Táo vụt lớn, cành lá xum xuê, trĩu quả. Lên đến đỉnh núi, Hoa Hồng chỉ thấy một cái giếng cạn. Hoa Hồng hỏi: -    Giếng ơi, mẹ chị ốm, em có biết nơi đâu có thuốc không? -    Chị cho em đôi mắt, em sẽ chỉ cho. -    Em lấy đi! -    Chị hãy đến giếng kia! Hoa Hồng đau thót tim, đôi mắt của em đã biến mất, em không nhìn thấy gì nữa. Nước Giếng dâng lên, hương thơm ngào ngạt. Một tiếng nói cất lên: -    Con hãy lấy thuốc đi, thuốc chữa bệnh cho mẹ con đây! Hoa Hồng lúng túng cúi xuống giếng. Nước Giếng dâng lên, tràn vào miệng Hoa Hồng. Hoa Hồng ngậm lấy một ngụm nước rồi vội vã lần đường trở về. Mẹ vẫn nằm thin thít trên giường. Hoa Hồng chạy ào tới bên mẹ. -    Mẹ ơi! Nước trong miệng Hoa Hồng rơi xuống ngực mẹ. Bà ngồi bật dậy, khỏa mạnh bình thường. Bà ôm chặt lấy Hoa Hồng, kinh ngạc: -    Sao con lại thế này? Bà khóc những giọt nước mắt rơi xuống mắt Hoa Hồng. Kỳ lạ thay, hai mắt Hoa Hồng bừng sáng. Bà xoa đầu Hoa Hồng, tóc Hoa Hồng bỗng mọc dài, óng mượt. bà lại xoa khắp người Hoa Hồng, tay Hoa Hồng mọc lại như cũ. Và Hoa Hồng xinh đẹp hơn xưa.  GIỌT NƯỚC TÍ XÍU Tí Xíu là một giọt nước. Quê ở biển cả, họ hàng anh em nhà chúng đông lắm và ở khắp mọi nơi, ở biển cả, ở sông ngòi, ao hồ, ở trên trời, ở cả dưới đất... Một buổi sáng biển lặng, Tí Xíu cùng các bạn đuổi theo các lớp sóng nhấp nhô. Ông Mặt Trời thả ánh sáng rực rỡ xuống mặt biển. Bọn Tí Xíu reo vui trong sóng nhẹ và trong ánh nắng chan hoà. Chợt có tiếng ông Mặt Trời cất lên. -Tí Xíu ơi ! Cháu có đi với ông không ? Tí Xíu ngẩng nhìn. Chú đáp giọng rất khẽ, chỉ có ông Mặt Trời là nghe thấy. - Đi làm gì ạ ? Ông Mặt Trời cười bảo : “Trên mặt đất thiếu gì việc, chỗ nào chẳng cần”. Tí Xíu vui lắm. Nhưng sực nhớ mình là giọt nước khô

Các file đính kèm theo tài liệu này:

  • docphat trien tinh cam tham mi 2 tuoi_12493616.doc