Quan sát thể tạng
Thể tạng là những đặc tính chung của cơ thể về mặt hình thái bên ngoài và tổ chức của
các khí quan bên trong cơ thể. Thể tạng thường do di truyền để lại, nhưng có thể thay đổi
24trong những điều kiện ngoại cảnh thích hợp. Quan sát thể tạng không chỉ có ý nghĩa trong
chọn giống mà trong chẩn đoán nó cũng rất quan trọng.
Theo Pavlov, nhân tố chủ yếu tạo lên thể tạng là thần kinh. Trong ngành thú y chúng ta
thường dùng cách phân loại hình thể tạng của Kulesov.
+ Loại hình thon nhẹ: thể hiện bằng xương bé, 4 chân nhỏ, da mỏng, lông ngắn và mịn,
trao đổi chất mạnh, nhanh nhẹn, nhạy bén với các kích thích xung quanh. Loại này mắc bệnh
cũng dễ điều trị và mau hồi phục
+ Loại hình thô: con vật thể hiện bằng xương to, da khô, dầy, lông xù, cứng, đầu to, ăn
nhiều nhưng hiệu xuất làm việc kém. Loại này sức đề kháng kém, dễ mắc bệnh.
+. Loại hình chắc nịch: cơ thể rắn chắc, nẳn, da bóng và mềm, năng xuất làm việc cao.
Loại này mắc bệnh thì thường mau khỏi, sức đề kháng tốt
+ Loại hình thô nhão: thịt nhiều, mỡ dày, chân to, ngắn, đầu to, đi lại chậm chạp, sức đề
kháng bệnh tật kém, năng xuất làm việc thấp.
Con vật có thể tạng khác nhau có sức đề kháng với bệnh tật khác nhau nên khi bị bệnh,
quá trình thể hiện triệu chứng cũng khác nhau. Vì vậy khi chẩn đoán nên chú ý đến thể tạng
con vật để đánh giá triệu chứng, khả năng diễn biến của bệnh và tiên lượng của bệnh.
                
              
                                            
                                
            
 
            
                 54 trang
54 trang | 
Chia sẻ: trungkhoi17 | Lượt xem: 946 | Lượt tải: 0 
              
            Bạn đang xem trước 20 trang tài liệu Giáo trình Chẩn đoán bệnh thú y (Phần 1), để xem tài liệu hoàn chỉnh bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
c cần có sự so sánh với bên đối 
diện.
2.1. Khám niêm mạc mắt
a) Khám cho ngựa
Người khám đứng về phía mắt cần khám, một tay cầm cương; tay còn lai làm như sau: 
ấn ngón trỏ vào mi mắt trên, ngón cái kéo mi dưới để bộc lộ niêm mạc trong khi các ngón còn 
lại tì vào phần ngoài khoang mắt trên làm điểm tựa.
b) Khám cho trâu bò
Khám cho trâu bò cũng giống như khám cho ngựa. Nhưng có thể dùng cách kéo sừng 
trâu bò về một bên để bộc lộ niêm mạc.
25
c) Khám cho gia súc nhỏ và gia cầm
Dùng ngón trỏ và ngón cái mở rộng mí mắt để thấy rõ niêm mạc
2.2. Những thay đổi bệnh lý ở niêm mạc
- Niêm mạc nhợt nhạt
Niêm mạc nhợt nhạt là triệu chứng của bệnh thiếu máu; thiếu máu vùng đầu hoặc hàm 
lượng huyết sắc tố thấp.
Tùy theo mức độ thiếu máu mà niêm mạc ta có thể quan sát thấy:
+ Niêm mạc nhợt nhạt cấp tính
Niêm mạc nhợt nhạt cấp tính gặp trong trường hợp con vật bị mất quá nhiều máu trong 
thời gian ngắn (vỡ gan, lách, dạ dày, xuất huyết tử cung hoặc các vết thương ngoại khoa)
+ Niêm mạc nhợt nhạt lâu ngày
Niêm mạc nhợt nhạt kéo dài thường do con vật bị suy dinh dưỡng, bị bệnh ký sinh 
trùng, viêm ruột mạn tính; một số bệnh truyền nhiễm mạn tính như lao, suyễn...
- Niêm mạc đỏ ửng
+ Đỏ ửng cục bộ
Do các mạch máu ở mắt bị xung huyết. Nếu xung huyết nặng mạch máu nổi rõ như 
chùm dễ cây. Loại xung huyết này thường gặp trong các bệnh như: viêm não, xung huyết não, 
vùng đầu bị ứ máu hoặc do tĩnh mạch cổ bị tắc; các bệnh ở tim, phổi gây rối loạn tuần hoàn.
+ Đỏ ửng lan tràn
Toàn bộ niêm mạc mắt đỏ. Nguyên nhân có thể do trúng độc, trong máu có nhiều khí 
Carbonic và thiếu Oxy; do mắc các bệnh gây sốt quá cao và thường là các bệnh truyền nhiễm.
- Niêm mạc hoàng đản
Khi trong máu chứa nhiều sắc tố mật Bilirubin sẽ gây ra hoàng đản (vàng da). Mức độ 
vàng niêm mạc phụ thuộc vào lượng Bilirubin có trong máu và màu sắc của niêm mạc. Niêm 
mạc có màu trắng thì dễ thấy hiện tượng hoàng đản. ở ngựa bình thường lượng Bilirubin trong 
máu đạt 1,5mg% đã thấy hiện tượng hoàng đản; nhưng nếu niêm mạc xung huyết đỏ ửng, 
lượng Bilirubin trong máu đạt đến 8mg% vẫn khó thấy hoàng đản.
Niêm mạc hoàng đản thường thấy trong các bệnh ở gan, gan bị tổn thương; do tắc ống 
dẫn mật, sỏi ống dẫn mật; hoặc khi hồng cầu bị vỡ với số lượng lớn (trúng độc).
- Niêm mạc tím bầm
Do rối loạn nghiêm trọng ở vòng tiểu tuần hoàn, gây trở ngại việc trao đổi khí CO2 và 
khí O2. CO2 tích lại nhiều trong máu tạo nên Carboxyhaemoglobin (máu đen). Các bệnh như: 
viêm bao tim, viêm cơ tim, suy tim, hở van tim...làm hạn chế việc trao đổi khí gây niêm mạc 
tím bầm; hoặc do các bệnh truyền nhiễm, trúng độc, con vật bị xẹp phổi, khí thũng phổi.
- Niêm mạc sưng
Thành niêm mạc dày hơn, thể tích niêm mạc tăng nên niêm mạc lồi ra ngoài. Niêm mạc 
sưng gặp trong các bệnh cảm mạo lưu hành ở ngựa, bệnh loét da quăn tai trâu, bò.
- Dử mắt (ghèn, ken)
26
Dử mắt là các chất phân tiết ở mắt, các niêm dịch, xác của bạch cầu và vi khuẩn xâm 
nhập ... tạo nên. Khi mắt có bệnh thì thường xuất hiện dử mắt. Tuy nhiên một số bệnh gây sốt 
cao hay gây đau đớn kịch liệt thì niêm mạc mắt khô và không có dử mắt (giun chui ống mật).
Dử mắt có trong các bệnh loét da quăn tai, uốn ván, dịch tả, bệnh viêm kết mạc, viêm 
giác mạc ...
3. Khám hạch lâm ba
Hạch lâm ba thuộc hệ thống mạch bạch huyết, hạch thường có hình thái hạt đỗ. Hạch 
thường có màu trắng ngà, bề mặt nhẵn. Nhưng khi bị bệnh thì hạch có thể sưng hoặc teo đi và 
chuyển màu tím đỏ.
Hạch lâm ba rất có ý nghĩa trong chẩn đoán. Một số bệnh làm cho hạch lâm ba thay đổi 
hết sức đặc trưng (bệnh lao hạch, bệnh tỵ thư, bệnh lê dạng trùng). 
a) Vị trí và cách khám
Khám hạch lâm ba thường sử dụng phương pháp nhìn và sờ nắn, lúc cần thiết có thể 
chọc dò.
Trên cơ thể con vật có rất nhiều hạch lâm ba. Những hạch nhỏ và ở sâu dưới các lớp cơ, 
bị các khí quan che lấp thì không khám được. Chỉ có thể khám các hạch ở phần nông ngay 
dưới da như hạch vú, hạch dưới hàm, hạch trước đùi ....
- Khám hạch lâm ba ngựa
Khám hạch dưới hàm (hình bao dài, to bằng ngón tay trỏ nằm dọc theo mặt trong hai 
xương hàm dưới, sau gờ động mạch mặt), hạch trước đùi, hạch bên tai, hạch cổ, hạch trước 
vai.
- Khám hạch lâm ba loài nhai lại
Khám hạch dưới hàm (hình tròn dẹt, to bằng quả táo, nằm ở phía trong, phần sau xương 
hàm dưới). Khi khám hạch dưới hàm có thể đứng bên trái hay bên phải con vật tùy theo muốn 
khám bên nào. Một tay cầm dây cương hay dây thừng, tay còn lại sờ hạch. Khi sờ hạch, ngón 
cái để bên ngoài xương hàm, 4 ngón còn lại đưa vào cạnh trong và sờ; chú ý đến bề mặt và 
kết cấu của hạch.
Khám hạch trước vai (ở trên khớp bả vai một chút). Khi khám dùng cả 4 ngón ấn mạnh 
vào mặt trước chùm cơ bả vai sẽ thấy hạch, trâu bò gầy dễ thấy hơn.
Khám hạch trước đùi (to bằng hạt mít, nằm phía trước cơ căng cân mạc đùi, khoảng 
giữa đường nối từ khớp đầu gối tới gờ xương mỏm hông). Lúc khám một tay để lên sống 
lưng làm điểm tựa, tay con lại ấn mạnh vào vị trí vừa mô tả, đưa qua đưa lại sẽ thấy.
Khám hạch trên vú (con cái): hạch nằm dưới chân buồng vú, về phía sau. Lúc khám cần 
cố định tốt con vật. Hai tay lần theo bẹn đến chân buồng vú, ấn mấy ngón tay sẽ thấy hạch.
Khi con vật bị lao có thể sờ thấy hạch cổ, hạch bên lỗ tai, hạch hầu.
- Khám cho lợn và loài ăn thịt
Khám hạch trong bẹn; các hạch khác có vị trí giống nhưng ở trâu, bò, ngựa nhưng nằm 
sâu và không sờ được.
b) Những thay đổi bệnh lý của hạch lâm ba
- Hạch lâm ba sưng cấp tính
27
Hạch sưng, nóng, đỏ, đau; các thùy hạch nổi rõ. Thường do bị viêm do mầm bệnh hoặc 
độc tố của chúng tác động trực tiếp vào hạch. Hạch sưng cấp tính gặp trong bệnh truyền 
nhiễm cấp tính, các bệnh nhiễm trùng ...
- Hạch lâm ba hóa mủ
Sau khi bị viêm cấp tính một thời gian, hạch sẽ dần dần hóa mủ ở bên trong. Phần giữa 
của hạch mềm ra, hạch có thể bị vỡ ở giữa và có mủ chảy ra. Tùy theo tính chất của viêm mà 
mủ có màu khác nhau và độ lỏng khác nhau.
- Hạch lâm ba tăng sinh
Do bị viêm lâu ngày nên hạch lâm ba tăng sinh dần. Tổ chức xung quanh và tổ chức 
dưới da cũng tăng sinh làm cho hạch và tổ chức này kết thành một khối sờ hạch thấy sưng to 
và không di động; con vật không còn cảm giác đau. Trường hợp này gặp trong bệnh xạ khuẩn 
ở bò. Nếu lợn bị lao thì hạch lâm ba cổ, hạch hầu sưng to, cứng và không đau. Hạch lâm ba 
toàn thân sưng trong bệnh máu trắng (Leucosis).
4. Khám lông
Trạng thái lông:
Trạng thái lông phản ánh rõ tình trạng của cơ thể về bệnh tật, mức độ dinh dưỡng. Quan 
sát trạng thái lông phần nào giúp cho người làm công tác chẩn đoán biết được bệnh của con 
vật và biện pháp để can thiệp. Chẳng hạn nếu thấy con vật bị thiếu khoáng thì có thể đưa ra 
phương pháp để bổ sung khoáng vào thức ăn cho con vật; nếu là bệnh nào đó thì đưa ra biện 
pháp chữa trị. Chúng ta có thể gặp một số biểu hiện sau đây:
-Lông thô, khô, dài ngắn không đều thường do thức ăn kém, dinh dưỡng tồi; hoặc con 
vật bị mắc các bệnh mãn tính, bệnh ký sinh trùng.
-Thay lông chậm:
Các loài vật đều có thời gian thay lông (đổi lông) nhất định trong năm: trâu, bò, ngựa, 
cừu, chó thường thay lông hai lần vào mùa xuân và mùa thu; gia cầm thường rụng từng đám, 
thay từng bộ phận. Ngoài ra thời điểm thay lông còn phụ thuộc vào yếu tố cá thể. 
Thay lông chậm thường do mắc bệnh mãn tính, rối loạn tiêu hóa, sau khi mắc bệnh nặng 
đã được chữa khỏi.
- Với gia súc, thay lông từng đám có thể do bị ghẻ, nấm da; một số trường hợp trúng 
độc mãn tính, rối loạn thần kinh.
5. Khám da
a) Màu của da
- Da nhợt nhạt thường do con vật bị thiếu máu, mất máu, bị suy dinh dưỡng hay mắc 
các bệnh viêm nhiễm lâu ngày.
- Da ửng đỏ: do huyết quản ở dưới da bị xung huyết, máu tập trung đến nhiều nên thấy 
xuất hiện màu đỏ, nếu xung huyết không được khắc phục có thể dẫn tới tụ huyết. Da ửng đỏ 
có thể là một vùng rộng hay hẹp, đôi khi thấy ửng đỏ toàn thân như trong bệnh sốt cao, bệnh 
tụ huyết trùng lợn; hay ửng đỏ có kèm theo lấm chấm xuất huyết trong bệnh dịch tả lợn.
- Da tím bầm: thường la do rối loạn tuần hoàn gây nên, đã trình bày trong phần niêm 
mạc tím bầm.
28
- Da vàng: do tổ chức dưới da tích nhiều billirubin làm cho có màu vàng (giống như 
niêm mạc vàng, do vậy xem lại phần niêm mạc vàng để biết nguyên nhân và cơ chế phát 
sinh). Thường màu vàng chỉ xuất hiện rõ ở con vật có màu da trắng. Nhìn chung vàng da 
thường kèm theo vàng niêm mạc nên khám niêm mạc là có thể suy đoán được.
b) Nhiệt độ của da
Dùng nhiệt kế bán dẫn hoặc dùng mặt ngoài của bàn tay để kiểm tra nhiệt độ của da, với 
các loài vật khác nhau ta sờ ở các vị trí khác nhau. Do mạch quản ở dưới da phân phối không 
đều nên nhiệt độ các vùng da khác nhau cũng khác nhau. Ví dụ ở mé ngực của ngựa nhiệt độ 
da là 35,2oC, trong khi ở chân là 13 - 15oC và ở bàn chân chỉ là 11,5oC; mũi, tai, môi thường 
nóng hơn đuôi và 4 chân. Nhiệt độ của da còn thay đổi khi con vật hưng phấn hay khi lao tác; 
hoặc ảnh hưởng bởi lớp lông trên da. Những vùng lông dày da có nhiệt độ cao hơn những 
vùng lông thưa
Trâu, bò, dê, cừu sờ ở mũi, gốc sừng, mé ngực và bốn chân
Ngựa sờ ở tai, cuối sống mũi, mé cổ, mé bụng và bốn chân
Lợn sờ ở mũi, tai và bốn chân
Gia cầm sờ ở mào, cẳng
Nhiệt độ của da cao hơn bình thường: do các mao mạch dưới da bị giãn, xung huyết, 
làm cho da nóng. Trường hợp này gặp trong các bệnh gây sốt cao, khi con vật hưng phấn; con 
vật bị đau đớn kịch liệt; con vật phải lao tác dưới trời nắng nóng. Một vùng da nhỏ nóng 
thường do tổ chức ngay dưới da hoặc tổ chức lân cận bị viêm.
Nhiệt độ của da thấp hơn bình thường: do tuần hoàn ở dưới da bị trở ngại, máu đến các 
mạch quản dưới da ít hoặc mất. Thường gặp trong các bệnh bại liệt sau khi đẻ, con vật bị mất 
nhiều máu, chứng xetol huyết ở bò sữa cao sản, các bệnh gây rối loạn thần kinh. Một vùng da 
nhỏ lạnh thường do bị thủy thũng hay do bị tê liệt tại chỗ. Bốn chân lạnh thường do suy tim.
Da chỗ nóng chỗ lạnh: vùng da nóng và lạnh thường đối xứng nhau. Ví dụ tai này nóng 
thì tai bên kia lạnh; mé ngực bên kia nóng thì mé ngực bên này lạnh... Hiện tượng này thấy 
trong các bệnh gây đau đớn kịch liệt (giun chui ống mật, đau bụng ngựa).
c) Mùi của da
Mỗi loài đều có mùi đặc trưng. Mùi của da do tầng mỡ, mồ hôi và các tế bào thượng bì 
tróc ra, phân giải mà thành. Tuy nhiên những con vật được tắm chải thường xuyên, da không 
có mùi đặc biệt; nếu chuồng bẩn, con vật không được tắm chải thì con vật có mùi hôi tanh 
hoặc sặc mùi phân.
Chúng ta cần chú ý một số bệnh mà qua sự biến đổi mùi của da mà chẩn đoán được 
bệnh:
Da có mùi nước tiểu: con vật bị u rê niệu, vỡ bàng quang
Da có mùi chloroform: con vật bị xê tôn huyết
Da có mùi thối, tanh: con vật bị nhiễm trùng kế phát của bệnh ghẻ, bê nghé bị bệnh phó 
thương hàn, bệnh bạch lị.
d) Độ ẩm của da
29
Độ ẩm của da do sự phân tiết của tuyến mồ hôi ở da quyết định. Các loài khác nhau thì 
ôn độ khác nhau. Ngựa có nhiều mồ hôi nhất, sau đó đến bò, dê, cừu, lợn, chó, mèo. Gia cầm 
không có tuyến mồ hôi.
Bình thường, da như khô, nhìn kỹ mới có một lớp mồ hôi như sương, nhỏ và mịn. Lúc 
lao tác hay khí hậu nóng bức thì mồ hôi chảy thành dòng hay thành từng giọt. Các trường hợp 
cần chú ý:
Mồ hôi ra nhiều (vã mồ hôi - Hyperhidrosis): vã mồ hôi toàn thân gặp khi con vật bị 
khó thở nghiêm trọng như viêm phổi, phổi khí thũng; các bệnh gây rối loạn tuần hoàn nặng; 
các bệnh gây đau đớn kịch liệt như đau bụng ngựa, viêm móng; các bệnh gây co giật liên tục 
như uốn ván; con vật bị say nắng; các bệnh sốt cao lúc hạ sốt; lúc tiêm nhiều Adrenalin.
Mồ hôi ra nhiều ở từng bộ phận: do tổn thương đầu mút dây thần kinh, do tủy sống bị 
tổn thương; hoặc do phản ứng của từng vùng (khi ngựa bị vỡ ruột thấy vã mồ hôi ở trên da 
các cung sườn tương ứng).
Mồ hôi có lẫn máu (Hematydrosis): do xuất huyết nên máu chảy ra cùng với mồ hôi. 
Trường hợp này gặp trong bệnh nhiệt thán và bệnh dịch tả lợn.
Mồ hôi ít hơn bình thường (Anhidrosis): do cơ thể bị mất nước như bệnh gây nôn mửa, 
tiêu chảy nặng, sốt cao, vỡ bàng quang. Con vật già yếu, suy nhược da thường khô.
Mồ hôi lạnh và nhầy: gặp khi con vật sắp chết, các trường hợp trúng độc, vỡ dạ dày.
Lưu ý: gương mũi của loài nhai lại, chó, lợn thường bóng và có mồ hôi lấm tấm như hạt 
sương, khi lau khô thì xuất hiện lại rất nhanh. Nếu gương mũi khô là dấu hiệu của sốt.
e) Đàn tính của da
Đàn tính của da có được do sự co dãn của các tổ chức liên kết, sợi chun, sợi cơ cấu tạo 
nên da; mạng lưới huyết quản và lâm ba quản, thần kinh và lượng nước trong da. 
Kiểm tra đàn tính của da bằng cách kéo da lên rồi thả ra và quan sát thời gian da trở lại 
trạng thái bình thường. Ngựa kéo da cổ; trâu, bò kéo da ngực, con vật nhỏ kéo da lưng.
Những con vật non, con vật khoẻ mạnh, dinh dưỡng tốt thì đàn tính của da cao. Khi kéo 
da lên và thả ra thì da trở lại bình thường rất nhanh.
Con vật già yếu, suy dinh dưỡng, các trường hợp mất nước, mất máu thì da khô, đàn 
tính da kém. Con vật bị viêm da hoặc thiếu chất thì làm cho tổ chức liên kết dưới da tăng sinh, 
cứng lại va da mất đàn tính.
f) Da sưng dày
Da sưng dày ở một vùng hoặc lan tràn trên một diện tích rộng, đôi khi chỗ da sưng có 
ranh giới rõ với vùng da lành. Da sưng dày có thể do thủy thũng, khí thũng, huyết thũng, lâm 
ba ngoại thấm (không khí, nước hoặc máu vì nguyên nhân nào đó lọt vào dưới da và làm cho 
da sưng lên) ổ mủ, áp xe, viêm tấy hay trong bệnh nấm xạ khuẩn.
Da sưng dày do bị khí thũng: biểu hiện bằng ấn vào da nghe tiếng kêu lạo xạo vì bọt khí 
vỡ. Thường do bị thương làm rách khí quản, thực quản. Chú ý da không nóng, không đau để 
phân biệt với triệu chứng da sưng do viêm.
Da sưng dày do bị thủy thũng: ấn tay thấy độ đàn hồi da rất kém, da sưng nhưng không 
căng như trường hợp khí thũng.
30
Nguyên nhân dẫn tới da thủy thũng có thể do áp lực máu trong lòng mạch quản tăng 
cao làm nước trong máu chui ra ngoài; hoặc do áp lực keo ở tổ chức cao hơn trong lòng mạch 
quản làm nước thấm ra khỏi lòng mạch quản. Nước thoát ra khỏi lòng mạch tích lại dưới da 
và gây nên thủy thũng (nếu là máu tích lại dưới da gọi là huyết thũng, nếu là dịch lâm ba thì 
gọi là lâm ba ngoại thấm).
g) Da nổi mẩn (Eruptio)
Triệu chứng: những đám màu đỏ nổi trên da và có các hình thái sau đây:
- Nốt sần (papylae): dạng này thường có hình tròn to bằng hạt gạo hay hạt đậu. Gặp 
trong bệnh dịch tả trâu bò, cúm ngựa, viêm đường hô hấp trên truyền nhiễm.
- Da nổi mề đay (Urticaria): Những nốt to bằng hạt đậu, có khi bằng nắm tay va làm cho 
con vật rất ngứa. Gặp trong trường hợp dị ứng, trúng độc thức ăn.
- Da có mụn nước (Vesicula): Do tương dịch thẩm xuất tụ lại dưới da tạo thành những 
mụn nhỏ bằng hạt đậu. Gặp trong bệnh lở mồm long móng, bệnh đậu cừu, bệnh lở mép của 
dê.
- Da có mụn mủ (pustula): mụn giống mụn nước nhưng bên trong là mủ. Thường là ở 
giai đoạn sau của mụn nước, trong bệnh đậu, bệnh dịch tả lợn, bệnh ca rê ở chó.
- Da có nốt loét: do những mụn mủ vỡ ra hoặc da bị hoại tử. Gặp trong bệnh tỵ thư của 
ngựa, bệnh lao, vết thương ngoài ra bị nhiễm trùng, giai đoạn sau của da nứt nẻ do thiếu kẽm 
và bị nhiễm trùng kế phát.
6. Kiểm tra thân nhiệt
Cơ thể khoẻ mạnh có thân nhiệt ổn định do cơ thể luôn luôn cố giữ thế cân bằng giữa 
lượng nhiệt tạo ra và hấp thu được với lượng nhiệt thải ra môi trường. Dù sống nơi băng tuyết 
Xibia hay dưới nắng lửa xích đạo, động vật đẳng nhiệt luôn giữ được thân nhiệt của mình ở 
mức nhất định. 
Nhiệm vụ điều hoà nhiệt độ này thuộc về bộ da. Làn da cùng với tứ chi thuộc “vùng vỏ 
nhiệt”, có nhiệt độ ngoại vi dao động ít nhiều. Nó chịu nóng, chịu lạnh để bảo vệ não và nội 
tạng.
Da bàn tứ chi bao giờ cũng mát hơn da thân. Người xưa cho rằng cơ thể cũng như vạn 
vật, đều do “ngũ hành” (trong đó có "hỏa") sinh ra. Trái tim được coi như một lò lửa sưởi ấm 
toàn thân. Do nhận thấy hai vật cọ vào nhau thì nóng ran và khi sốt thì mạch thường nhanh 
nên có quan điểm cho rẳng việc tim bơm máu xiết vào thành mạch đã tạo nên thân nhiệt. 
Nhưng điều đó là không đúng. Nhà bác học Italia Boreli đã đem cái nhiệt kế ông vừa phát 
minh ra để đo nhiệt độ ở tim một con hươu và nhận thấy tim chẳng nóng hơn gan, phổi, ruột... 
chút nào. Ông kết luận rằng tim không sinh nhiệt mà chỉ truyền nhiệt.
Lavoadie (Pháp) và Lomonoxop (Nga) cắt nghĩa rằng ngọn lửa là kết quả của một quá 
trình ôxy hoá. Thân nhiệt cũng do sự đốt cháy chậm thức ăn trong ôxy dưới tác dụng của các 
men tạo nên. Một phần năng lượng từ thức ăn sẽ chuyển hoá, toả thành nhiệt; một phần được 
dự trữ, chủ yếu trong hợp chất ATP. Việc vận động cơ bắp làm tăng sinh nhiệt, thúc đẩy quá 
trình ôxy hoá đó.
Sinh nhiệt là một hiện tượng hoá học. Còn thải nhiệt (chủ yếu qua da) lại là một hiện 
tượng vật lý. Bình thường, cơ thể thải nhiệt bằng 4 con đường: bức xạ ( 30-60%), dẫn truyền, 
đối lưu (trao đổi nhiệt qua không khí) và toát mồ hôi (25%). Khi môi trường nóng hơn thân 
31
nhiệt thì bức xạ, dẫn truyền hay đối lưu chỉ thu thêm nhiệt vào cơ thể chứ không thải chút 
nhiệt nào. Lúc này, đường thải nhiệt duy nhất là bốc hơi nước, mồ hôi, hơi thở.
Trận tuyến chống nóng lạnh, bảo vệ sự ổn định của thân nhiệt được cơ thể bố trí rất chu 
đáo. Trên mặt da có những thụ thể nhận biết nóng lạnh. Chúng truyền tin về trung tâm điều 
hoà sự sinh nhiệt và thải nhiệt ở vùng dưới đồi của não. Nhiệt độ của dòng máu cũng được 
thông báo về đây. Nhận tin, bộ chỉ huy điều nhiệt liền phát đi những mệnh lệnh đối phó với 
nóng lạnh, truyền qua các đường thần kinh và thể dịch tới các cơ quan thực hiện như hạch mồ 
hôi, cơ bắp, tim mạch, phổi, tuyến nội tiết v.v
Nhiệt môi trường tăng dần, đến một mức nào đó sẽ khiến mồ hôi chảy, sau đó là mạch 
tăng, rồi thân nhiệt cũng tăng. Nhưng mồ hôi sẽ ngừng tăng khi đến một lượng tối đa trong 
khi mạch và thân nhiệt còn tăng tiếp.
Tóm lại, thân nhiệt được tạo ra do các phản ứng oxy hóa trong cơ thể, các phản ứng sinh 
hóa sảy ra đốt cháy nguyên liệu tạo ra năng lượng cho cơ thể hoạt động và sản sinh nhiệt 
lượng. Mặt khác thân nhiệt có được do hấp thu nhiệt từ bên ngoài môi trường.
Loài cá có thân nhiệt không ổn định và được xếp vào loài động vật biến nhiệt.
Đa số các loài động vật khác (động vật có vú, gia cầm) nhờ thần kinh phát triển, chức 
năng điều tiết thân nhiệt hoàn chỉnh thì thân nhiệt ổn định trong những điều kiện sống khác 
nhau. Sở dĩ thân nhiệt giữ được ở mức ổn định là nhờ có quá trình sinh nhiệt và toả nhiệt xảy 
ra ở cơ thể.
Sinh nhiệt là kết quả của các phản ứng oxy hóa trong cơ thể. Tăng sinh nhiệt khi quá 
trình oxy hóa tăng, tức là quá trình trao đổi chất và năng lượng tăng.
Toả nhiệt là một quá trình xảy ra thường xuyên song song với quá trình sinh nhiệt, toả 
nhiệt là thải bớt nhiệt từ cơ thể ra ngoài để cơ thể khỏi bị nóng lên. Toả nhiệt được thực hiện 
dưới 3 hình thức: bức xạ, bốc hơi và truyền nhiệt.
Thân nhiệt của các loài vật khác nhau thì khác nhau. Thân nhiệt biến đổi trong phạm vi 
sinh lý phụ thuộc vào những nhân tố như: tuổi, giống, tính biệt, nghỉ hay hoạt động, trạng thái 
sinh lý, thời gian một ngày đêm.
a) Ý nghĩa của việc đo thân nhiệt
Đo thân nhiệt là một khâu quan trọng không thể thiếu được trong chẩn đoán bệnh, thân 
nhiệt cao hay thấp hơn bình thường là triệu chứng quan trọng. Sự thay đổi về thân nhiệt 
không chỉ giúp:
- Chẩn đoán bệnh, là căn cứ để phán đoán tính chất, mức độ và quá trình tiến triển của 
bệnh;
- Chẩn đoán bệnh cấp tính hay mãn tính: bệnh cấp tính thường gây sốt cao (viêm phổi, 
dịch tả lợn, dịch tả trâu bò); những bệnh mãn tính thường không gây sốt hoặc sốt nhẹ (bệnh 
lao, viêm phế quản mãn tính).
- Chẩn đoán phân biệt: ví dụ phổi khí thũng, viêm ruột thể ca ta thì gia súc không sốt. 
Nhưng viêm phổi, viêm ruột thì con vật sốt cao; viêm phổi phế quản sốt theo kiểu lên xuống, 
còn viêm phổi thùy thì sốt liên miên.
Đo thân nhiệt hàng ngày cho phép ta biết được thân nhiệt của từng cá thể ở trạng thái 
sinh lý để tránh sự hiểu lầm khi căn cứ vào khoảng giao động về thân nhiệt của từng loài. 
Bảng thân nhiệt bình thường của các loài gia súc
32
Loài vật Thân nhiệt (oC)
Trâu 37 - 38.,5
Bò 37,5 - 39,5
Dê, cừu 38,5 - 40
Ngựa, la, lừa 37,5 - 38,5
Lợn 38 - 40
Chó 37,5 - 39
Mèo 38 - 39,5
Thỏ 38,5 - 39,5
Gà 40- 42
Vịt 41 - 43
Ngan 41 - 43
Trong quá trình điều trị bệnh, đo thân nhiệt còn giúp chúng ta biết được hiệu quả của 
điều trị và tiên lượng của bệnh. Điều trị đúng và có kết quả thì thân nhiệt sẽ hạ dần tới mức 
bình thường. Nhưng cần chú ý nếu đang sốt cao mà thân nhiệt tụt xuống đột ngột là triệu 
chứng của bệnh trầm trọng. Do vậy việc theo dõi thân nhiệt hàng ngày rất quan trọng.
Trong cùng một điều kiện sống, con vật non thân nhiệt cao hơn con vật trưởng thành, 
già;
Thân nhiệt của con đực cao hơn con cái.
Giống cao sản có thân nhiệt thấp hơn giống thấp sản.
Khi giận giữ và trong thời gian động dục thân nhiệt tăng cao.
Lúc hoạt động, thân nhiệt cao hơn lúc nghỉ ngơi, khi con vật lao tác dưới trời nắng nóng 
thì thân nhiệt có thể cao hơn bình thường 1 - 1,8oC, khi ăn thân nhiệt cao hơn 0,2 - 1oC.
Trong một ngày đêm, thân nhiệt thấp nhất vào lúc 1 - 5 giờ sáng và cao nhất vào 4 - 6 
giờ chiều.
Nhiệt độ môi trường ngoài cũng có ảnh hưởng rõ rệt tới thân nhiệt, mùa rét thân nhiệt 
tăng để chống rét, mùa nóng cơ thể nhân nhiệt từ bên ngoài làm thân nhiệt cũng tăng lên.
Thông thường thân nhiệt giao động trong vòng 1oC là dao động sinh lý. Nếu vượt quá 
1oC sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe và chức năng của cơ thể.
Khi thân nhiệt vượt khỏi phạm vi sinh lý thì không nên nghi ngay đó là biểu hiện bệnh 
lý, mà phải kiểm tra các mặt khác vì có trường hợp thân nhiệt tăng một cách sinh lý (khi con 
vật vận động, thân nhiệt có thể tăng từ 1 - 3oC, khi con vật động dục, hưng phấn, thân nhiệt 
cũng tăng).
b) Cách đo thân nhiệt
- Dụng cụ đo: nhiệt kế thủy ngân, nghiệt kế điện tử
33
 Thông thường dung thang chia độ là độ C (Celsius). Gia súc dùng nhiệt kế 42 oC, gia 
cầm dùng nhiệt kế 100 oC.
Nhưng cũng có thể dùng thang độ F (Fahrenheit). Sự quy đổi từ oC sang oF như sau:
Thân nhiệt oF= chỉ số oC * 1,8 + 32
Thân nhiệt oC = (chỉ số oF - 32) : 1,8 
Để kết quả chính xác, khi sử dụng nhiệt kế thủy ngân, trước khi đo phải vẩy cho cột 
thủy ngân xuống dưới vạch cuối cùng.
- Vị trí đo
Với gia súc: 
Con đực đo thân nhiệt ở trực tràng, ở miệng (trong trường hợp con đực bị viêm trực 
tràng, trực tràng lòi ra ngoài. Nhưng rất nguy hiểm vì con vật có thể cắn vỡ nhiệt kế).
Con cái có thể đo ở trực tràng, âm đạo. Lưu ý nhiệt độ ở trực tràng thấp hơn nhiệt độ 
trong máu 0,5 – 1 oC; nhiệt độ ở âm đạo thấp hơn nhiệt độ ở trực tràng 0,2 - 0,5 oC; nhưng lúc 
có chửa lại cao hơn 0,5 ºC.
Gia cầm đo thân nhiệt ở nách cánh.
3. Phương pháp đo
Phải sát trùng nhiệt kế trước và sau khi đo. Trước khi đo nên làm trơn nhiệt kế bằng 
vazơlin hoặc bằng nước, tránh làm sây sát niêm mạc nơi đo.
Khi cắm nhiệt kế phải làm sao cho đầu nhiệt kế tiếp xúc được với niêm mạc nơi đo, 
tránh hiện tượng cắm đầu nhiệt kế vào giữa cục phân làm cho kết quả thu được không chính 
xác. 
Con vật lớn cắm gần ngập nhiệt kế, con vật nhỏ cắm sâu 1/2 - 1/3 nhiệt kế. Sau 3 - 5 
phút thì rút ra đọc kết quả.
Khi đo tránh đuổi bắt con vật vì như thế thân nhiệt có thể tăng cao hơn bình thường.
Tùy từng loài, tùy từng cá thể mà phải tính đến chuyện an toàn cho người đo, đặc biệt 
khi đo thân nhiệt cho ngựa thì phải cố định thật chắc chắn vì ngựa có thần kinh rất mẫn cảm, 
hay đá; đo cho chó thì phải cố định mõm chó.
4. Những rối loạn về thân nhiệt
a). Sốt (Fever, Febris)
Sốt là một phản ứng của toàn bộ cơ thể nhằm tăng cường hoạt động các chức năng để 
chống lại nguyên nhân gây bệnh. Thông thường thân nhiệt tăng cao hơn bình thường 0,5oC 
mà không nằm trong các trường hợp sinh lý thì được coi là sốt. ở một ngưỡng nào đó (thân 
nhiệt tăng cao hơn bình thường 1oC) thì phản ứng sốt được coi là có lợi, nhưng nếu sốt quá 
ngưỡng có thể dẫn tới những tai biến gây hại cho cơ thể.
Nguyên nhân gây sốt thường do protein lạ và các sản phẩm phân giải của nó; độc tố của 
vi khuẩn, vi rút; các chất hóa học sản sinh trong quá trình dị ứng, quá trình viêm như 
histamin, serotonin; một số kích tố như adrenalin, parathyrosine; hoặc khi con vật bị tiêm 
nước muối hoặc đường có nồng độ cao. Các tác nhân này tác động tới trung khu điều hòa thân 
nhiệt ở thùy sau của vỏ não làm cho quá trình điều hòa thân nhiệt bị rối loạn và gây sốt.
Một quá trình sốt gồm 3 thời kỳ:
34
+ Kỳ thân nhiệt tăng (Stadium incrementi): thân nhiệt tăng nhanh hoặc chậm, tăng từ 
nửa giờ đến vài ngày. Mạch quản dưới da co lại, con vật thở nhanh, ủ rũ, tiêu hóa giảm, mạch 
nẩy, run rẩy.
+ Kỳ sốt cao (Stadium fastigii): thân nhiệt ngừng tăng lên và duy trì theo thể sốt liên 
miên hay lên xuống hàng giờ đến hàng tuần. Niêm mạc đỏ ửng, sinh nhiệt và toả nhiệt đều 
tăng.
+ Kỳ hạ sốt (Stadium decrementi): các chất sinh nhiệt bị phân giải, sinh nhiệt giảm, 
mạch quản giãn, toả nhiệt tăng, con vật ra nhiều mồ hôi và thân nhiệt trở lại bình thường. 
Thân nhiệt hạ nhanh trong vài giờ hoặc
            Các file đính kèm theo tài liệu này:
 giao_trinh_chan_doan_benh_thu_y_phan_1.pdf giao_trinh_chan_doan_benh_thu_y_phan_1.pdf