Có khá nhiều quan điểm cho rằng nhân viên thụ động là do “sếp”.
Nào là “sếp” độc tài quá – cái gì cũng bắt làm theo ý “sếp”, nào là
do “sếp” quá cầu toàn và không tin tưởng nhân viên, cứ khư khư
ôm việc hay “cầm tay chỉ việc” nên nhân viên không dám chủ
động. Quả thật nếu gặp những nhà quản trị như trên thì nhân
viên thụ động cũng không có gì quá ngạc nhiên. Hệ lụy của nó
thực sự không nhỏ, nhân viên sẽ trở nên “ì” hơn, ỷ lại và thiếu
tinh thần trách nhiệm do công cũng sếp hưởng, phạt cũng sếp
chịu chẳng liên quan tới mình.
15 trang |
Chia sẻ: maiphuongdc | Lượt xem: 1854 | Lượt tải: 4
Bạn đang xem nội dung tài liệu Nhân viên thụ động có phải do sếp, để tải tài liệu về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
Nhân viên thụ động có
phải do “sếp”?
Tôi còn nhớ có một lần tôi yêu cầu nhân viên của mình:
Em gọi gấp giúp anh một chiếc taxi cái, anh có việc cần phải đi
ngay. 5 phút sau anh ta chạy vào hỏi: Anh ơi, anh đi taxi 4 chổ
hay 7 chổ vậy anh?
Và một lần khác, tôi đang họp với khách hàng trong phòng họp và
tôi nhờ một em sinh viên mới ra trường in giúp tôi một số tài liệu
cần đưa cho khách hàng xem, 5 phút sau cô ta chạy vào và hỏi
nhỏ: Anh ơi, in giấy trắng hay giấy màu vậy anh?
Tôi đã gặp không ít các trường hợp như thế, đôi khi tôi tự hỏi, do
môi trường làm việc của mình hay do môi trường giáo dục ở đại
học của ta đã khiến các nhân viên trở nên quá thụ động, lười suy
nghĩ và không dám ra những quyết định dù là đơn giản nhất. Vậy
nguyên do nào làm cho nhân viên trở nên thụ động và nhà quản
trị phải làm gì để khắc phục được điều đó?
Nguyên nhân
Có khá nhiều quan điểm cho rằng nhân viên thụ động là do “sếp”.
Nào là “sếp” độc tài quá – cái gì cũng bắt làm theo ý “sếp”, nào là
do “sếp” quá cầu toàn và không tin tưởng nhân viên, cứ khư khư
ôm việc hay “cầm tay chỉ việc”… nên nhân viên không dám chủ
động. Quả thật nếu gặp những nhà quản trị như trên thì nhân
viên thụ động cũng không có gì quá ngạc nhiên. Hệ lụy của nó
thực sự không nhỏ, nhân viên sẽ trở nên “ì” hơn, ỷ lại và thiếu
tinh thần trách nhiệm do công cũng sếp hưởng, phạt cũng sếp
chịu chẳng liên quan tới mình.
Đúng là vậy nhưng thật ra nguyên do không hẳn hoàn toàn do
nhà quản trị.
Nguyên nhân thứ hai mà tôi muốn nói đến ở đây là khía cạnh
công việc. Chúng ta thử xem xét với quan điểm của nhân viên
xem, nếu công việc hiện tại chỉ là tạm bợ không phải mục tiêu
nghề nghiệp lâu dài của nhân viên đó (do không đúng chuyên
ngành), hay công việc hiện tại không phù hợp với năng lực của
nhân viên thì nhân viên có chủ động được hay không? Công việc
quá dễ, quá nhàm chán sẽ không thỏa mãn được khát vọng nghề
nghiệp của những nhân viên có năng lực, hoặc là công việc quá
khó cũng sẽ gây tâm lý chán nản đối với những nhân viên còn
thiếu năng lực. Như vậy, rõ ràng công việc hiện tại có tác động
đến sự thụ động ở nhân viên mà nhà quản trị cần lưu tâm.
Nguyên nhân thứ ba – và là nguyên nhân quan trọng nhất xuất
phát từ bản thân nhân viên đó. Chính thái độ làm việc, năng lực
cá nhân hiện tại và chí cầu tiến là những yếu tố quyết định thái độ
chủ động hay thụ động ở nhân viên đó. Nếu nhân viên đó có thái
độ bất mãn đối với công việc, với "sếp" thì chắc chắn không thể
làm việc tích cực và chủ động được. Đồng thời nếu năng lực cá
nhân không chịu nổi áp lực công việc hoặc nhân viên không có
chí cầu tiến cũng dẫn đến một kết quả tương tự.
Một nguyên nhân cuối cùng theo tôi cũng rất quan trọng, đó là
môi trường học tập, văn hóa giáo dục của chúng ta, từ khi ngồi
trên ghế nhà trường, các học sinh, sinh viên luôn ở trong thế bị
động và trên bục giảng, giáo viên luôn ở thế chủ động và vô hình
chung từ năm này qua năm khác điều đó tạo nên sự thụ động
mang tính hệ thống ở tất cả các học sinh, sinh viên của chúng ta.
Đến một lúc nào đó, việc đưa ra ý kiến sẽ rất miễn cưỡng dù cấp
trên luôn động viên rằng, anh chị nào có ý kiến xin giơ tay phát
biểu. Từ suy nghĩ sẽ dẫn đến hành động, đó là điều tất yếu, vì khi
nhân viên của bạn thụ động trong suy nghĩ thì ắt hẳn sẽ thụ động
trong hành động. Mọi hành động trong công việc của nhân viên
được thực hiện theo thói quen và khi có bất kỳ một sự thay đổi
nào thì nhân viên của bạn sẽ rất khó tiếp nhận vì tâm lý sợ, sợ
làm sai, sợ phát biểu sai, sợ người ta biết cái dốt của mình (dù có
thể mình hoàn toàn không dốt).
Khắc phục
Vậy nhà quản trị giải quyết điều đó như thế nào?
Thứ nhất, nhà quản trị phải tạo ra một môi trường làm việc chủ
động, từ việc đóng góp ý kiến trong các buổi họp cho đến việc để
các nhân viên tự thể hiện mình qua các bài thuyết trình về các kế
hoạch do chính các nhân viên đó đảm nhận, bằng mọi cách hãy
làm cho nhân viên của bạn chủ động từ chính trong suy nghĩ của
họ.
Thứ hai, chỉ truyền đạt cho nhân viên hướng tiếp cận thực hiện
công việc – tuyệt đối không áp đặt ý kiến cá nhân, không cầm tay
chỉ việc và không đưa ra những bản kế hoạch quá chi tiết cho
nhân viên. Đặc biệt nhấn mạnh mục tiêu chính của công việc, còn
vấn đề giải quyết như thế nào thì để nhân viên tự sáng tạo trên
nền tảng có sự hỗ trợ và kiểm soát của nhà quản trị. Có như vậy
thì nhân viên mới có điều kiện phát triển năng lực cá nhân, từ đó
mang lại hiệu quả cao hơn trong công việc.
Thứ ba, bố trí đúng người, đúng việc. Điều này đòi hỏi tầm nhìn
của nhà quản trị. Không những thế việc thú vị hóa công việc hiện
tại của nhân viên cũng không kém phần quan trọng (chẳng hạn
nhà quản trị có thể cho nhân viên tự chủ thực hiện một công việc
mới nào đó mà nhà quản trị chỉ đóng vai trò cố vấn khi cần thiết).
Thứ tư, nhà quản trị cần phải tạo cho nhân viên niềm hứng khởi
trong công việc cho nhân viên. Cần phải tạo cho họ một mục tiêu
phấn đấu để họ có thế phát triển năng lực cá nhân của bản thân.
Chẳng hạn chế độ đãi ngộ theo hiệu quả công việc hay các cuộc
thi thành tích nội bộ,…Tôi còn nhớ có một lần tôi yêu cầu nhân
viên của mình:
Em gọi gấp giúp anh một chiếc taxi cái, anh có việc cần phải đi
ngay. 5 phút sau anh ta chạy vào hỏi: Anh ơi, anh đi taxi 4 chổ
hay 7 chổ vậy anh?
Và một lần khác, tôi đang họp với khách hàng trong phòng họp và
tôi nhờ một em sinh viên mới ra trường in giúp tôi một số tài liệu
cần đưa cho khách hàng xem, 5 phút sau cô ta chạy vào và hỏi
nhỏ: Anh ơi, in giấy trắng hay giấy màu vậy anh?
Tôi đã gặp không ít các trường hợp như thế, đôi khi tôi tự hỏi, do
môi trường làm việc của mình hay do môi trường giáo dục ở đại
học của ta đã khiến các nhân viên trở nên quá thụ động, lười suy
nghĩ và không dám ra những quyết định dù là đơn giản nhất. Vậy
nguyên do nào làm cho nhân viên trở nên thụ động và nhà quản
trị phải làm gì để khắc phục được điều đó?
Nguyên nhân
Có khá nhiều quan điểm cho rằng nhân viên thụ động là do “sếp”.
Nào là “sếp” độc tài quá – cái gì cũng bắt làm theo ý “sếp”, nào là
do “sếp” quá cầu toàn và không tin tưởng nhân viên, cứ khư khư
ôm việc hay “cầm tay chỉ việc”… nên nhân viên không dám chủ
động. Quả thật nếu gặp những nhà quản trị như trên thì nhân
viên thụ động cũng không có gì quá ngạc nhiên. Hệ lụy của nó
thực sự không nhỏ, nhân viên sẽ trở nên “ì” hơn, ỷ lại và thiếu
tinh thần trách nhiệm do công cũng sếp hưởng, phạt cũng sếp
chịu chẳng liên quan tới mình.
Đúng là vậy nhưng thật ra nguyên do không hẳn hoàn toàn do
nhà quản trị.
Nguyên nhân thứ hai mà tôi muốn nói đến ở đây là khía cạnh
công việc. Chúng ta thử xem xét với quan điểm của nhân viên
xem, nếu công việc hiện tại chỉ là tạm bợ không phải mục tiêu
nghề nghiệp lâu dài của nhân viên đó (do không đúng chuyên
ngành), hay công việc hiện tại không phù hợp với năng lực của
nhân viên thì nhân viên có chủ động được hay không? Công việc
quá dễ, quá nhàm chán sẽ không thỏa mãn được khát vọng nghề
nghiệp của những nhân viên có năng lực, hoặc là công việc quá
khó cũng sẽ gây tâm lý chán nản đối với những nhân viên còn
thiếu năng lực. Như vậy, rõ ràng công việc hiện tại có tác động
đến sự thụ động ở nhân viên mà nhà quản trị cần lưu tâm.
Nguyên nhân thứ ba – và là nguyên nhân quan trọng nhất xuất
phát từ bản thân nhân viên đó. Chính thái độ làm việc, năng lực
cá nhân hiện tại và chí cầu tiến là những yếu tố quyết định thái độ
chủ động hay thụ động ở nhân viên đó. Nếu nhân viên đó có thái
độ bất mãn đối với công việc, với "sếp" thì chắc chắn không thể
làm việc tích cực và chủ động được. Đồng thời nếu năng lực cá
nhân không chịu nổi áp lực công việc hoặc nhân viên không có
chí cầu tiến cũng dẫn đến một kết quả tương tự.
Một nguyên nhân cuối cùng theo tôi cũng rất quan trọng, đó là
môi trường học tập, văn hóa giáo dục của chúng ta, từ khi ngồi
trên ghế nhà trường, các học sinh, sinh viên luôn ở trong thế bị
động và trên bục giảng, giáo viên luôn ở thế chủ động và vô hình
chung từ năm này qua năm khác điều đó tạo nên sự thụ động
mang tính hệ thống ở tất cả các học sinh, sinh viên của chúng ta.
Đến một lúc nào đó, việc đưa ra ý kiến sẽ rất miễn cưỡng dù cấp
trên luôn động viên rằng, anh chị nào có ý kiến xin giơ tay phát
biểu. Từ suy nghĩ sẽ dẫn đến hành động, đó là điều tất yếu, vì khi
nhân viên của bạn thụ động trong suy nghĩ thì ắt hẳn sẽ thụ động
trong hành động. Mọi hành động trong công việc của nhân viên
được thực hiện theo thói quen và khi có bất kỳ một sự thay đổi
nào thì nhân viên của bạn sẽ rất khó tiếp nhận vì tâm lý sợ, sợ
làm sai, sợ phát biểu sai, sợ người ta biết cái dốt của mình (dù có
thể mình hoàn toàn không dốt).
Khắc phục
Vậy nhà quản trị giải quyết điều đó như thế nào?
Thứ nhất, nhà quản trị phải tạo ra một môi trường làm việc chủ
động, từ việc đóng góp ý kiến trong các buổi họp cho đến việc để
các nhân viên tự thể hiện mình qua các bài thuyết trình về các kế
hoạch do chính các nhân viên đó đảm nhận, bằng mọi cách hãy
làm cho nhân viên của bạn chủ động từ chính trong suy nghĩ của
họ.
Thứ hai, chỉ truyền đạt cho nhân viên hướng tiếp cận thực hiện
công việc – tuyệt đối không áp đặt ý kiến cá nhân, không cầm tay
chỉ việc và không đưa ra những bản kế hoạch quá chi tiết cho
nhân viên. Đặc biệt nhấn mạnh mục tiêu chính của công việc, còn
vấn đề giải quyết như thế nào thì để nhân viên tự sáng tạo trên
nền tảng có sự hỗ trợ và kiểm soát của nhà quản trị. Có như vậy
thì nhân viên mới có điều kiện phát triển năng lực cá nhân, từ đó
mang lại hiệu quả cao hơn trong công việc.
Thứ ba, bố trí đúng người, đúng việc. Điều này đòi hỏi tầm nhìn
của nhà quản trị. Không những thế việc thú vị hóa công việc hiện
tại của nhân viên cũng không kém phần quan trọng (chẳng hạn
nhà quản trị có thể cho nhân viên tự chủ thực hiện một công việc
mới nào đó mà nhà quản trị chỉ đóng vai trò cố vấn khi cần thiết).
Thứ tư, nhà quản trị cần phải tạo cho nhân viên niềm hứng khởi
trong công việc cho nhân viên. Cần phải tạo cho họ một mục tiêu
phấn đấu để họ có thế phát triển năng lực cá nhân của bản thân.
Chẳng hạn chế độ đãi ngộ theo hiệu quả công việc hay các cuộc
thi thành tích nội bộ,…
Các file đính kèm theo tài liệu này:
- nhan_vien_thu_dong_co_phai_do_4068.pdf