Mục lục
Mở đầu . 1
Lý do chọn đềtài . 1
Phương pháp nghiên cứu. 3
Kết quả đạt được . 4
Chương 1- Các sao. 6
1.1. Ngôi sao là gì. . 6
1.2. Cấu tạo của Ngôi sao. 8
1.3. Sựsống của sao. . 11
1.3.1. Cấp sao nhìn thấy . 11
1.3.2. Cấp sao tuyệt đối. 12
1.3.3. Độtrưng. 12
1.3.4. Màu sắc và nhiệt độ. 13
1.3.5. Phân loại sao theo quang phổ . 14
1.4. Biểu đồHecsprung – Rutxen . 15
1.4.1. Giải thích giản đồHertzsprung – Russell. 16
1.4.2. Tuổi của các Ngôi sao. . 18
1.5. Sựtiến hóa và sốphận cuối cùng của các sao. . 19
Chương 2 - Mặt trời . 25
2.1. Quỹ đạo của Mặt trời. 25
2.1.1. Analemma. . 25
2.1.2. Đường đi một ngày đêm của Mặt trời – nhật động. 28
2.1.3. Quỹ đạo một năm của Mặt trời – Hoàng đạo. . 29
2.2. Cấu trúc của Mặt trời. 31
2.2.1. Sơlược vềMặt trời. . 31
a. Lõi (Core): . 33
b. Vùng truyền bức xạnăng lượng (Radiation Zone). 34
c. Vùng đối lưu của Mặt trời (Convective zone). 35
d. Khí quyển Mặt trời. . 35
e. Quang cầu (Photosphere). . 36
f. Sắc cầu (Chromosphere). 39
g. Nhật hoa (Corona). . 42
2.2.2. Năng lượng của Mặt trời. . 45
a. Phản ứng tổng hợp hạt nhân Heli. . 45
b. Chu trình Cacbon – Nitơ. . 50
2.2.3. Sựtiến hóa của Mặt trời. . 52
a. Sựhình thành. . 53
b. Tuổi trẻ. . 54
c. Giai đoạn chính. 54
d. Tuổi già. . 56
e. Sốphận cuối cùng của nó. 57
2.2.4. Có thểnhìn thấy gì trên Mặt trời . 57
a. Sựtạo hạt. 58
b. Vết đen Mặt trời. 59
c. Các Đốm sáng. 66
2.2.5. Chu kỳcủa Vết đen Mặt trời. . 66
2.3. Ảnh hưởng của Mặt trời lên Trái đất. . 73
2.3.1. Hiệu ứng nhà kính. . 73
2.3.2. Gió Mặt trời và từtrường giữa các hành tinh. . 77
2.3.3. Hiện tượng cực quang. . 80
2.3.4. Bão từ . 85
Chương 3 – Quan sát Mặt trời. 87
3.1. Dụng cụ. 87
A. Kính thiên văn. 87
3.1.1. Các hệtọa độtrong Thiên cầu . 87
3.1.1.1. Hệtọa độchân trời. 92
3.1.1.2. Hệtọa độxích đạo 1 . 94
3.1.1.3. Hệtọa độxích đạo 2 . 95
3.1.1.4. Hệtọa độhoàng đạo. 97
3.1.2. Kính thiên văn. 98
3.1.2.1. Phân loại kính: . 99
3.1.2.2. Các đặc trưng của kính thiên văn. 101
3.1.2.3. Hệkhửnhật động. . 103
3.1.3. Kính EM – 200 dụng cụdùng đểquan sát Mặt trời. 105
3.1.3.1. Thông sốkỹthuật: . 105
3.1.3.2. Hệthống – điều khiển: . 106
3.1.3.3. Trục cực thân kính hướng đến sao bắc cực . 107
3.1.3.4. Điều khiển bằng tay – hộp điều khiển . 108
3.1.3.5. Điều khiển bằng máy tính: . 109
3.1.4. Quan sát và ghi nhận hình ảnh:. 110
3.1.4.1. Dùng thịkính . 110
3.1.4.2. Dùng thịkính kết hợp với máy ảnh kỹthuật số. . 110
B. Máy chụp . 110
3.2. Kết quảnghiên cứu . 111
3.2.1. Đo bán kính Mặt trời . 111
3.2.1.1. Nguyên tắc lý thuyết: . 111
3.2.1.2. Các bước tiến hành và kết quả. 114
3.2.2. So sánh ảnh chụp Mặt trời. . 121
3.2.3. Tính chỉsốvết đen Mặt trời. . 124
3.2.4. Xác định quỹ đạo chuyển động của vết đen . 129
Kết luận . 135
Tài liệu tham khảo . 138
Mục lục. 140
142 trang |
Chia sẻ: netpro | Lượt xem: 1818 | Lượt tải: 3
Bạn đang xem trước 20 trang tài liệu Đề tài Mặt trời - Tìm hiểu và quan sát qua kính thiên văn Takahashi, để xem tài liệu hoàn chỉnh bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
oảng 104 K.
Khi đã trở thành sao lùn trắng rồi thì bán kính của sao không giảm xuống
nữa, những tia sáng cuối cùng của nó được chiếu từ từ ra xa Vũ trụ. Nhiệt bên trong
của nó dần dần giảm xuống và sao nguội dần, sau một thời gian thì biến thành sao
lùn nâu rồi sao lùn đen, sự sống kết thúc hoàn toàn. Khi này nếu xung quanh Mặt
trời tồn tại các hành tinh thì chúng sẽ bị đóng băng.
2.2.4. Có thể nhìn thấy gì trên Mặt trời
Hình như ai cũng biết rằng không thể nhìn thẳng lên Mặt trời vì ánh sáng
của Mặt trời mang năng lượng rất lớn nếu chúng ta phạm điều cấm kị này khi quan
sát Mặt trời thì có thể làm hư mắt của chúng ta. Một phương pháp đơn giản có thể
dùng để quan sát Mặt trời là sử dụng kính thiên văn, nhưng khi sử dụng kính thiên
văn để quan sát Mặt trời một cách trực tiếp thì chúng ta cũng cần quan tâm đến độ
sáng của Mặt trời sau khi nó qua kính thiên văn và đến mắt chúng ta, nếu kính thiên
văn có dụng cụ lọc ánh sáng không tốt hoặc không có các thiết bị làm dịu ánh sáng
thì việc nhìn lên Mặt trời một cách trực tiếp như vậy cũng gây ảnh hưởng rất lớn đối
với mắt chúng ta. Chính vì vậy chúng ta nên thu ảnh của Mặt trời lên trên một màn
giấy trắng sau đó mới quan sát (phương pháp này rất đơn giản đối với một cái kính
thiên văn nhỏ cũng có thể thu được ảnh của Mặt trời lớn như một cái đĩa). Vậy qua
58
việc quan sát này chúng ta thấy những gì trên Mặt trời? Đó là sự tạo hạt và vết đen
Mặt trời.
a. Sự tạo hạt
Nhìn lên đĩa Mặt trời ta thấy Mặt trời không phải là một đĩa đồng nhất mà
trên đó có những chi tiết lớn nhỏ khác nhau gọi chung là hạt, giữa các hạt có các
khoảng tối. Kích thước của các hạt là khoảng 1000 – 2000 Km, còn các đường kính
của khoảng tối thì nhỏ hơn có bề rộng khoảng 300 – 600Km, và cùng lúc chúng ta
có thể quan sát thấy cả triệu hạt trên đĩa Mặt trời
Sở dĩ chúng ta nhìn thấy sự tạo hạt trên bề mặt Mặt trời là do: Bên trong
Mặt trời có một vùng truyền năng lượng ra quang cầu bằng phương pháp đối lưu –
vùng đối lưu của Mặt trời. Vì sự truyền năng lượng bằng phương pháp đối lưu nên
trên Mặt trời luôn có một dòng khí nóng mang năng lượng cao từ dưới lên trên giản
nở, tỏa nhiệt rồi truyền năng lượng cho môi trường xung quanh đồng thời có một
luồng khí lạnh từ trên đi xuống vào trong lòng Mặt trời nên vật chất trên bề mặt Mặt
trời luôn bị đốt nóng, chuyển động và xáo trộn cảnh tượng đó là cơ chế của sự tạo
hạt, cho nên khi quan sát ta thấy trên bề mặt của Mặt trời chứa rất nhiều hạt nó tạo
nên một cái nền chung cho toàn bộ Mặt trời và trên đó có thể quan sát thấy các đối
tượng lớn hơn, tương phản hơn, ví dụ như: Vết đen, các đốm sáng của Mặt trời……
Hình 2. 20: Mô hình vết đen được quan sát trên nền của sự tạo hạt
59
b. Vết đen Mặt trời.
Galileo là người đầu tiên quan sát Mặt trời và các vết đen của nó dường
như mỗi ngày, ông thấy rằng Vết đen là những miền trên quang cầu, có nhiệt độ
thấp hơn miền bao quanh khoảng vài nghìn Kenvin, có kích thước khoảng 104km,
Các Vết đen càng lớn thì có thời gian tồn tại trên Mặt trời càng lâu, một Vết đen lúc
đầu xuất hiện ở bên này của Mặt trời, sau đó di chuyển ngang qua bề mặt Mặt trời,
và biến mất ở đầu bên kia của Mặt trời trong khoảng thời gian hai tuần. Từ đó ông
khẳng định rằng vết đen là một phần của Mặt trời và nó quay cùng Mặt trời theo
chu kỳ quay tự quay khoảng 28 ngày (một số tài liệu khác là 27 hoặc 25 ngày). Sau
này với những quan sát chính xác hơn cho thấy Mặt trời tự quay quanh trục với chu
kỳ thay đổi theo vĩ độ B của điểm đó trong hệ tọa độ Vật lý Mặt trời và sự thay đổi
đó thỏa mãn biểu thức: 0 0 214 ,37 2 60B Sin Bω = − (trong đó ωB là góc quay được trong
một ngày của những điểm có vĩ độ B).
Hình 2. 21: Vết đen Mặt trời được chụp bởi vệ tinh SOHO vào ngày 30/03/2001,
diện tích của Vết đen trải rộng gấp 13 lần diện tích của Trái đất.
60
Hình 2. 22: Hình dung về cảnh vật Vết đen
Ngày nay, với sự phát triển của ngành thiên văn, kính viễn vọng có thể
quan sát các vết đen (vết tối) Mặt trời một cách hoàn thiện và giải thích được các
vấn đề liên quan đến nó. Mặt trời như một cái đĩa phát sáng, vết tối quan sát trên đĩa
Mặt trời giống như một chiếc đĩa sâu và tối hơn các vùng xung quanh, vì sao nó lại
như vậy? (hình 2.25) Đó là do sự chênh lệch nhiệt độ giữa các vùng gây nên, tại
vùng tối nhiệt độ thấp hơn khoảng 1500 – 2000 K, mặt khác khí ở đây còn trong
suốt hơn khí ở xung quanh chúng ta. Kích thước của các vết đen cũng rất khác
nhau, từ vết nhỏ có đường kính khoảng 103 – 2.103 km tới vết lớn hơn có đường
kính khoảng 4.104 km lớn gấp vài lần đường kính của Trái đất, hiện nay vết đen lớn
nhất quan sát được trên Mặt trời có đường kính là 105 km, những vết đen này tồn tại
lâu hơn khoảng hai tháng sau đó mới biến mất. Thời gian này đủ lớn để cho các vết
đen biến mất và xuất hiện lại sau hai tuần ở phía kia của Mặt trời. Nhưng thực tế,
các vết đen Mặt trời đã được quan sát chỉ tồn tại trong khoảng vài ngày, sau đó biến
mất để được thay thế bằng các vết đen khác. Vết đen lớn thì có cấu trúc phức tạp
hơn vết đen nhỏ, chúng gồm hai phần: Một vùng tối mờ bao quanh vùng tối đen,
đường kính của vùng tối mờ lớn gấp vài lần so với đường kính của vùng tối đen.
61
Nguyên nhân nào làm xuất hiện vết đen? Sự xuất hiện vết đen gắn chặt với
sự biến đổi cấu hình từ trường trên Mặt trời, mà từ trường trên Mặt trời lại có nguồn
gốc từ sự chuyển động plasma của vật chất. Vì vậy từ thủy động lực học plasma sẽ
giúp ta lý giải nguồn gốc và sự tiến hóa của các vết đen trên Mặt trời. Cụ thể lý
thuyết từ thủy động MHD (Magnet hydrodynamic theory) do Cawling và Alfven đề
xướng có thể giúp chúng ta giải thích một cách định tính sự xuất hiện và tồn tại của
vết đen. Theo Alfven do có nhiễu động nào đấy làm xuất hiện miền plasma có mật
độ electron và nhiệt độ khác nhau, từ đó hình thành các dòng điện có cường độ lớn
kéo theo sinh ra từ trường lớn ở vùng lân cận. Nếu có cơ chế nào đó chuyển động
năng của khối plasma
2
2
vρ
thành năng lượng từ có mật độ
2
28
B
piµ
thì cảm ứng từ B ở
địa phương đó sẽ tăng dần. Vì plasma có độ dẫn điện lớn nên dường như từ trường
bị “đống keo” vào vật chất đó và nếu như dòng plasma đứng yên thì mọi biến thiên
của từ trường đều bị từ trường của dòng cảm ứng ngăn lại và từ trường chỉ biến đổi
khi các đường sức từ cảm ứng cùng dịch chuyển với dòng vật chất đó. Chính dòng
đối lưu trong lòng Mặt trời đã “nắn thẳng” các đường sức từ, kéo dài nó, dồn nó lại,
làm cho từ trường mạnh hơn. Chính từ trường này đã làm yếu dòng năng lượng
chuyển động từ trong lòng Mặt trời lên quang cầu làm cho nhiệt độ ở vùng này bị
tụt xuống, xuất hiện vết đen Mặt trời. Nói là vết đen nhưng với độ sáng này cũng có
thể làm mù mắt người, vì độ sáng của nó bằng ¼ độ sáng môi trường xung quanh,
sự chênh lệch nhiệt độ giữa các vùng chỉ nằm trong khoảng 1500 – 2000K. Nên vết
đen không phải hoàn toàn là màu đen, mà chỉ cảm tưởng là màu đen do sự tương
phản ánh sáng của hai vùng tương ứng có ánh sáng khác nhau.
Như vậy xung quanh vết đen Mặt trời luôn luôn tồn tại một từ trường mạnh
và nguyên nhân gây ra từ trường đó chính là dòng điện, dòng điện có được là do
nhiễu động làm xuất hiện miền plasma có mật độ electron và nhiệt độ khác nhau,
nhưng tại sao lại như vậy? Bởi lẽ toàn bộ Mặt trời là một khối khí khổng lồ nên
không thể chứa các vật chất từ rắn ở đây, các phân tử khí trên Mặt trời thì luôn luôn
bị ion hóa bởi các electron tự do, khi các electron tự do và các hạt mang điện của
62
chúng chuyển động tương đối so với các nguyên tử và các ion, thì có một dòng điện
chạy trong chất khí và chính dòng điện này đã sinh ra từ trường của Vết đen. Vậy
làm sao để tính được giá trị dòng điện đã sinh ra từ trường? Để đơn giản gần đây
người ta đã dùng hình ảnh sợi dây solenoid (“solenoid” là một ống dây hình trụ gồm
n vòng quấn thành – hình 2.26) để biểu thị cho vết đen Mặt trời, mỗi vết đen được
xem như một “dây” có dòng điện chạy dày trong khoảng đường kính là 103 km,
nhưng với đường kính khoảng 104 km thì dòng điện chạy quanh vết đen tạo ra từ
trường được xem là đồng nhất.
Để tính toán ra số liệu thì người ta đã tưởng tượng rằng: Dây solenoid (vết
đen Mặt trời) như một sợi dây dài vô hạn, và cứ một mét dây được quấn bởi n vòng
dây và có cường độ dòng điện là I, khi đó từ trường đồng nhất bên trong sợi dây
ứng với một mét được tính theo công thức 74 10B nIpi −= × . Với kết quả giá trị từ
trường tại vùng có vết đen quan sát được là B = 0,15T thì trị số nI trong một mét
dây là: nI =1,2.105A/m. Và với công nghệ thông tin trang thiết bị hiện đại, chúng ta
đã ước định chính xác độ sâu của vết đen Mặt trời là 3.104Km, như vậy có thể coi
sợi dây solenoid dài 3.104 Km, vậy dòng điện chạy trong vết đen Mặt trời là 4.1012A
đây là một dòng điện khổng lồ. Một điều lý thú nữa là sự khác biệt giữa dòng điện
trong vết đen Mặt trời và dòng điện trong phòng thí nghiệm.
Đối với dòng điện trong phòng thí nghiệm thì khi dây dẫn càng nhỏ nhiệt
lượng tỏa ra trên dây dẫn càng lớn và có thể nun nóng dây dẫn. Còn nếu dây càng
dày thì hầu như không có nhiệt tỏa ra trên dây. Nhưng đối với vết đen có “dây” dày
103Km mà nó vẫn tỏa nhiệt và lượng nhiệt này còn lớn vô cùng, có thể truyền đến
Trái đất, dòng điện này sẽ còn chạy mãi mãi cho đến khi có một lực nào đó xuất
hiện làm biến mất vết đen Mặt trời.
Như vậy vết đen chính là lối ra của từ trường mạnh dẫn vào khí quyển Mặt
trời. Nhưng dựa vào đâu để người ta xác định được từ trường của các vùng này trên
đĩa Mặt trời, và nó có liên hệ với các vết đen như thế nào? Như chúng ta đã biết,
theo hiệu ứng Zeemann nếu một nguyên tử khi đặt trong từ trường, vạch quang phổ
do nguyên tử này bức xạ sẽ bị tách làm ba vạch hay nói cách khác chúng sẽ thay đổi
63
khi đặt trong từ trường. Chính vì vậy qua việc chụp phổ và phân tích phổ bức xạ đi
từ vết đen ta thấy rằng: Vết đen bức xạ như một vật đen có nhiệt độ 4000K. Các
vạch phổ vạch hấp thụ trên nền phổ liên tục đều bị tách ra thành một số vạch kề cận,
độ rộng vạch phổ cũng nới rộng ra chứng tỏ nó đang chịu tác dụng của hiệu ứng
Zeemann và hiệu ứng Doppler, vì vậy hiệu ứng Zeemann của các nguyên tử trên bề
mặt Mặt trời sẽ giúp chúng ta biết được những bí ẩn về vết đen Mặt trời. Nhưng tai
sao các vạch quang phổ này lại thay đổi (cơ sở vật lý của hiệu ứng Zeemann)?
Để giải thích hiện tượng đó chúng ta hãy tưởng tượng rằng khi chưa đặt
nguyên tử trong từ trường thì các electron trong nguyên tử luôn quay trên các quỹ
đạo xung quanh hạt nhân, mà không rơi vào hạt nhân nên lực hướng tâm của
electron cân bằng với lực hút tỉnh điện của hạt nhân với electron. Còn khi các
nguyên tử này được đặt trong từ trường thì các electron trong nguyên tử có các
moment từ tương tác với nhau, làm cho electron chịu thêm một lực tương tác nữa,
nhưng lực này yếu hơn lực do từ trường xung quanh tác dụng lên nó. Vì vậy khi đặt
nguyên tử trong từ trường thì nguyên tử này sẽ nhận thêm một năng lượng phụ có
độ lớn 0E m Bµ∆ = làm cho các electron có xu hướng quay đi hướng khác, dẫn đến
năng lượng của các electron trong nguyên tử lớn hơn một tí nếu các electron này
quay theo một chiều nào đó xung quanh từ trường, còn năng lượng này sẽ nhỏ hơn
một tí nếu các electron quay theo chiều ngược lại. Do đó mà mức năng lượng của
các electron bị tách thành (2l+1) mức con khi các electron nhảy từ mức nguyên tử
này đến mức nguyên tử khác và phát ra photon, các photon này mang các mức năng
lượng khác nhau tùy thuộc vào electron đó chuyển động trên quỹ đạo theo hướng
nào. Dựa vào đó, nếu ví dụ rằng có một đám khí trong đó chứa các nguyên tử sắt
phát bức xạ về phía chúng ta và các đường sức của từ trường H nằm dọc theo đường
ngắm của mắt đến đám khí thì các bước sóng được phát xạ bị tách làm hai vạch và
ánh sáng ứng với mỗi vạch bị phân cực tròn theo chiều ngược nhau (hình 2.23).
Còn nếu khi ta quan sát theo phương vuông góc với các đường sức từ của từ trường
H thì ta nhìn thấy đầu đủ ba vạch thành phần và ánh sáng bị phân cực thẳng (hình
64
2.24). Và các vạch này có bước sóng hơi cao hơn và thấp hơn một xí so với mức
bình thường, đo sự chênh lệch giữa hai bước sóng này (sự tách vạch Zeeman) chúng
ta sẽ biết được cường độ từ trường nơi nguyên tử định vị.
Hình 2. 23 Hình 2. 24
Theo lý thuyết là vậy nhưng làm thế nào để quan sát được sự tách vạch
Zeemann của bức xạ phát ra từ một vết đen Mặt trời? Người ta đã sử dụng một cái
khe đặt trên hình ảnh của vết đen Mặt trời, khi đó chỉ có ánh sáng đi qua khe mới
được phép rơi vào phổ kế được đặt bên trong khe, qua phổ kế ánh sáng bị tách ra
thành phổ của vết đen Mặt trời (hình 2.27). Từ đây ta có thể tính được từ trường
của Mặt trời tại vị trí có vết đen và cho kết quả là hầu hết các vết đen Mặt trời có từ
trường nằm trong khoảng 0,1 – 0,2 Tesla, và từ trường này giảm dần tới giá trị 0
trong một vùng dày khoảng 103Km, mỏng so với đường kính của vết đen (chính vì
vậy mà vết đen có dạng như một cái đĩa với vùng tối đen có đường kính nhỏ hơn
vùng tối mờ đến vài lần). 0,1 – 0,2 Tesla như vậy thôi nhưng từ trường của vết đen
lớn hơn từ trường của Trái đất gấp hàng ngàn lần và nó nằm trong thể tích lớn hơn
thể tích của Trái đất, cho nên cứ một vết đen Mặt trời được coi như một nam châm
rất mạnh.
65
Thông thường các vết đen trên Mặt trời tập trung lại thành từng đám gồm
nhiều vết đen lớn nhỏ khác nhau, các đám vết đen này thì chiếm một vùng đáng kể
trên đĩa Mặt trời, và các vùng này cũng có thời gian tồn tại lâu hơn, khoảng hai đến
ba vòng quay của Mặt trời. Như vậy vết đen là một trong số những ví dụ của các
dòng điện và từ trường Vũ trụ.
Hình 2. 25: Mô hình Vết đen Mặt trời
Hình 2. 26: Dây solenoid Hình 2. 27: Khe dùng quan sát Vết đen
Khe qua vết đen Phổ
66
c. Các Đốm sáng
Bên cạnh việc nhìn thấy các vết đen Mặt trời chúng ta còn có thể nhìn thấy
các đốm sáng Mặt trời, các đốm sáng này thường tồn tại xung quanh các vết đen
nhưng không nhất thiết là phải tồn tại cùng với vết đen vì có những trường hợp mặc
dù quan sát thấy vùng đốm sáng nhưng bên trong nó không xuất hiện một Vết đen
nào. Thời gian sống của nó lâu hơn thời gian sống của các vết đen, có thể sống từ ba
đến bốn tháng.
Nhiệt độ của các đốm sáng cao hơn nhiệt độ của khí quyển xung quanh nó
khoảng 2000K và có cấu trúc dạng ổ phức tạp. Kích thước của mỗi ổ khoảng
3.104Km. Các đốm sáng tại tâm Mặt trời có độ tương phản không lớn bằng các đốm
sáng trên vành đĩa của Mặt trời .
Các đốm sáng cũng là một ngõ dẫn từ trường ra các lớp bên ngoài của Mặt
trời nhưng các ngõ ra này có từ trường yếu hơn các ngõ của vết đen.
Việc xuất hiện các đốm sáng hay vết đen của Mặt trời đều đặc trưng cho
tính hoạt động của Mặt trời, nó xuất hiện liên quan đến chu kỳ 11 năm hoặc 22 năm
của Mặt trời. Trong những năm Mặt trời hoạt động yếu thì việc quan sát hầu như
không thấy một vết đen nào, còn đối với thời kỳ Mặt trời hoạt động mạnh việc quan
sát có khi thấy hàng chục đến hàng trăm vết đen cùng lúc trên Mặt trời.
2.2.5. Chu kỳ của Vết đen Mặt trời.
Nguồn năng lượng Mặt trời phát ra đi đến Trái đất dưới dạng bức xạ của
các loại sóng, nguồn năng lượng này là sự sống cho con người và thực vật. Lượng
năng lượng Mặt trời chiếu đến Trái đất ứng với bề mặt có diện tích là 1m2 được trải
ra vuông góc với các tia Mặt trời tại ranh giới khí quyển Trái đất được gọi là hằng
số Mặt trời. Theo dự đoán ban đầu, nguồn năng lượng do Mặt trời phát ra đi đến
Trái đất là không đổi có nghĩa là hằng số Mặt trời cũng không đổi (theo số liệu mới
là 1370W/m2). Nhưng trong thực tế thì không phải như thế, vì trong vòng 20 năm
qua Mặt trời không ổn định và luôn có sự thay đổi, sự thay đổi này có thể ảnh
hưởng rất lớn đến nền văn minh kỹ thuật của chúng ta trên Trái đất. Cụ thể vào thời
67
kỳ vết đen xuất hiện nhiều: Những vùng có Vết đen tụ lại thành nhóm lớn, khi
chúng kề cận nhau đến mức nào đó, những chổ có cảm ứng từ ngược dấu nhau sẽ
xảy ra vụ nổ đột ngột làm tăng bức xạ đến hàng triệu lần trong vài chục phút rồi từ
từ giảm xuống ở khắp mọi bước sóng của thang sóng điện từ, đồng thời phóng ra
các tia Vũ trụ năng lượng thấp như electron, proton, đây được gọi là bùng nổ sắc
cầu. Cũng với cơ chế như trên nhưng nếu xảy ra ở miền nhật hoa phía trên của
nhóm vết đen thì gọi là bùng nổ nhật hoa (diễn ra ở vùng bức xạ cực ngắn, vùng tia
X của sóng điện từ). Cả hai vụ bùng nổ trên đều có ảnh hưởng lớn đến sự an toàn
của các nhà du hành Vũ trụ khi đi ra ngoài khoang tàu bảo vệ và có ảnh hưởng lớn
đến tầng ion của khí quyển Trái đất. Cũng thời gian này nếu ta quan sát Mặt trời qua
ánh sáng đơn sắc Hα (6563
0A ), các vạch H, K của ion Canxi hoặc ghi ảnh Mặt trời
nhờ máy ghi ảnh phổ, ta sẽ thấy rằng lúc đó trên khí quyển Mặt trời cũng sẽ xuất
hiện các vết khác như tai lửa, gai lửa…. Như vậy thời kỳ Mặt trời có nhiều vết đen
được gọi là thời kỳ hoạt động của Mặt trời, với chu kỳ hoạt động cụ thể 11 năm
hoặc khoảng 22 năm. Vậy thì chu kỳ hoạt động của Mặt trời có liên quan gì đến sự
xuất hiện và mất đi của các vết đen trên Mặt trời hay không?
Như chúng ta đã biết số vết đen trên đĩa Mặt trời không phải là cố định mà
nó thay đổi từng ngày.
Người đầu tiên nghiên cứu vấn đề vết đen của Mặt trời là nhà bác học
người Đức Henrich Schwate (Henrich Svabe), qua nhiều số liệu đã ghi chép lại từ
thời Galileo và khoảng thời gian dài 17 năm nguyên cứu một cách có hệ thống các
vết đen, Ông đã thấy rằng số lượng vết đen giảm từ tối đa xuống tối thiểu, sau đó lại
tăng lên vị trí tối đa sau một chu kỳ khoảng 10 năm. Số lượng tối đa của các vết đen
là khoảng 100 vết, còn số lượng tối thiểu có khi không thấy một vết đen nào trong
vài ngày quan sát và kết quả này được ông công bố vào năm 1843.
Người thứ hai nghiên cứu về vấn đề này là nhà bác học người Thụy Sĩ
Rudolf Wolf (Ruđônphơ Vônphơ), và ông giải thích thêm rằng chu kỳ của vết đen
Mặt trời không phải là 10 năm mà là 11 năm. Và ông đưa ra một đại lượng định vị
cho vấn đề này, gọi là số Wolf kí hiệu bằng W và ông thấy rằng:
68
W = k (f + 10g)
Với k là hệ số tương quan do thực nghiệm quyết định, f là tổng số vết đen
đếm được trên quang cầu (kể cả đứng riêng và quy tụ lại thành nhóm nhỏ), g là số
nhóm vết đen, thì W tỏ ra biến thiên với chu kỳ 11 năm. Wolf đã đề nghị: khi W →
Wmax là thời kỳ hoạt động mạnh của Mặt trời còn khi W → Wmin là thời kỳ Mặt trời
tỉnh. Như vậy thì chu kỳ hoạt động của Mặt trời có liên quan mật thiết đến chu kỳ
hoạt động của vết đen Mặt trời. Nhưng nếu chúng ta để ý chu kỳ lặp lại cực đại
trong các cực đại thì số W tỏ ra biến thiên với chu kỳ dài là 90 năm, còn nếu để ý
đến cực của vết đen thì chu kỳ phải là 22 năm như G.H.Hale đã nêu ra vào năm
1908.
Hình 2. 28: Chu kỳ hoạt động của mặt trời theo số Wolf
Cụ thể chu kỳ hoạt động của Mặt trời liên quan đến chu kỳ hoạt động của
vết đen như sau:
+ Chu kỳ hoạt động 11 năm của Mặt trời liên quan đến số vết đen xuất hiện
trên Mặt trời. Cứ 11 năm Mặt trời lại có nhiều vết đen (hàng chục hoăc hàng trăm
vết) đây là chu kỳ hoạt động mạnh nhất của Mặt trời với khoảng thời gian này được
coi là một cực đại của vết đen. Khoảng 6 năm sau số vết đen này lại ít (có khi hầu
như không có) đây là khoảng thời gian được xem là một cực tiểu của vết đen và nó
cũng thể hiện chu kỳ hoạt động cực tiểu của Mặt trời. Từ cuối thế kỷ XVIII, khi số
liệu về quan trắc vết đen được ghi lại đầy đủ, xử lý thống nhất và vị trí các Vết đen
69
được thể hiện trong hệ tọa độ vật lý Kêringtơn thì chu kỳ vết đen đầu tiên được tính
từ năm 1755, đến năm 2006 – 2007 là cuối của chu kỳ thứ 23 và đầu năm 2008
được coi là đầu của chu kỳ thứ 24.
Hình 2. 29: Số vết đen Mặt trời quan sát được trong các năm từ 1620-2000
+ Chu kỳ 11 năm của Mặt trời liên quan đến vị trí của các vết đen Mặt trời.
Những vết đen đầu tiên của chu kỳ mới, sau một cực tiểu của Mặt trời xuất hiện ở
khoảng 350 Bắc và Nam, khi những vết đen này biến mất, thì những vết đen mới
hình thành ở gần đường xích đạo và quá trình đó cứ thế tiếp diễn. Tại điểm cực đại
của vết đen Mặt trời, hầu hết các vết đen nằm ở vĩ độ khoảng 150 Bắc và Nam và
vào cuối chu kỳ thì chúng hiện ra ở gần xích đạo.
Hình 2. 30: Hình ảnh thể hiện chu kỳ 11 năm của vết đen Mặt trời.
Ảnh trái chụp ngày : 27/09/2008, ảnh phải chụp ngày: 27/09/2001
70
+ Chu kỳ 22 năm của vết đen Mặt trời liên quan đến hướng từ trường của
vết đen: Sau thời điểm hoạt động cực tiểu của các vết đen thì lại tiếp tục chu kỳ mới
với thời điểm có sự xuất hiện của nhiều vết đen. Các vết đen xuất hiện thành từng
cặp, theo định hướng Đông Tây. Vết đen chủ đạo (xuất hiện đầu tiên) của một nhóm
thì luôn có một cực từ tính (ví dụ là cực tính Bắc) thì vết đen kế tiếp lại có cực từ
ngược lại (cực tính Nam). Và điều này cũng đúng cho tất cả các vết đen nằm trong
một bán cực, còn ở bán cực kia thì cảnh tượng của các vết đen ngượi lại. Hay nói
cách khác sự phân cực của các vết đen ở phía Bắc của đường xích đạo theo một
hướng, ở phía Nam của đường xích đạo lại theo một hướng khác. Như vậy chu kỳ
tiếp theo 11 năm sau của vết đen Mặt trời thì sự phân cực của các cặp vết đen là
ngược lại trên hai nửa bán cầu. Vậy cứ sau 22 năm thì sự phân cực của các vết đen
Mặt trời mới giống ban đầu. Cho nên chu kỳ thực chất của Mặt trời phải là 22 năm
chứ không phải 11 năm.
Hình 2. 31: Sự phân cực của vết đen Mặt trời
(1): Sự phân cực của các cặp vết đen Mặt trời theo chu kỳ 11 năm
(2): Sự phân cực ở chu kỳ tiếp theo của các cặp vết đen, sự phân cực lặp lại với chu kỳ 22 năm
Như vậy với số lượng vết đen nằm trên Mặt trời, xuất hiện rồi phát triển
sau đó lại biến mất theo chu kỳ là 11 năm cũng được coi là chu kỳ hoạt động của
71
Mặt trời. Nhưng trong thực tế chu kỳ hoạt động của Mặt trời không hoàn toàn giống
chu kỳ hoạt động của vết đen, đôi khi Mặt trời hoạt động theo cách riêng của mình
với chu kỳ nằm trong khoảng 7 – 17 năm, Và trong khoảng 50 năm gần đây thì chu
kỳ hoạt động tối đa tính trung bình của Mặt trời chỉ là 10,4 năm. Còn bằng việc
nghiên cứu dựa trên các thiết bị của ngành thiên văn năm 1893 thì nhà thiên văn học
người Anh E.W.Maunder (Oantơ Maunđơ) đã đưa ra kết luận rằng trong khoảng
những năm 1645 – 1715, Mặt trời hầu như không có một vết đen nào – đó là thời kỳ
nghĩ ngơi của Mặt trời. Hai năm gần đây sự xuất hiện của các vết đen Mặt trời trên
bầu trời là rất hiếm hoi, mà đáng lẽ ra theo chu kỳ thì nó đã có điều này cũng một
phần nói lên chu kỳ của vết đen có một ít sai khác với chu kỳ hoạt động của Mặt
trời. Nhưng nhờ hai nhà bác học Rachel Howe và Frank Hikk thuộc đài quan sát
Mặt trời Quốc gia (NSO) tại Tucson Arizona, gần đây đã dùng kỹ thuật
helioseismology để phát hiện và theo dõi dòng chuyển khí quyển ở độ sâu tới
7.000Km bên trong Mặt trời và hai ông đã kết luận rằng chính dòng chảy này đã
gây ra sự thiếu vắng của các vết đen trên Mặt trời. Theo nguyên tắc Mặt trời sinh ra
các dòng chảy khí quyển hẹp di chuyển chậm chạp từ 2 cực tới xích đạo theo chu kỳ
11 năm, và khi một dòng tới được điểm quan trọng trên vĩ độ 22, các vết đen của
chu kỳ mới bắt đầu xuất hiện. nhưng thực tế của hai năm gần đây sự di chuyển của
các dòng chảy này diễn ra một cách chậm chạp đến bất thường (mất tới 3 năm để
qua được 10 vĩ độ, trong khi ở chu kỳ trước, quá trình này chỉ mất có 2 năm). Hill
nói: "Thật thú vị khi chúng ta cũng thấy dòng chảy này tới được vĩ độ 22, dù muộn
một năm, cuối cùng thì chúng ta cũng được thấy những nhóm vết đen Mặt trời đang
xuất hiện.
Đây là một khám phá quan trọng, Dean Pesnell, cán bộ Trung tâm Bay Vũ
trụ Goddard của NASA nói. "Nó cho thấy các dòng chảy bên trong Mặt trời có liên
quan thế nào tới sự hình thành các vết đen và các dòng chảy này có ảnh hưởng ra
sao đối với thời gian của chu kỳ Mặt trời". Tuy nhiên, vẫn cần tiến hành nghiên cứu
thêm nữa vì chúng ta vẫn chưa hiểu chính xác các dòng chảy khí quyển hẹp có thể
bắt đầu sự hình thành của vết đen Mặt trời theo cách nào, Pesnell cũng nói thêm
72
rằng "chưa hiểu rõ bản thân các dòng chảy này hình thành ra sao”. Như vậy ngành
thiên văn học lại được đặt ra thêm một nhiệm vụ mới
Hình 2. 32
Đặc biệt sự thay đổi của số Wolf và chu kỳ hoạt động của Mặt trời ảnh
hưởng rất nhiều đến Trái đất của chúng ta. Sự thay đổi của số Wolf tỏ ra trùng lặp
với quy luật biến thiên của một số hiện tượng địa vật lý, từ quyển, sinh quyển ở Trái
đất của chúng ta. Ví dụ như: Độ rộng giữa các vành sinh trưởng trên cây cổ thụ, một
số nạn dịch bệnh trên Trái đất, số lượng bão từ… ngoài ra nó còn liên quan đến biến
thiên giá trị áp suất trung bình hằng năm ở tầng thấp của khí quyển. Còn chu kỳ
hoạt động của Mặt trời thì ảnh hưởng lên Trái đất không nhỏ: Nếu trên sắc cầu và
nhật hoa xảy ra vụ bùng nổ thì chỉ cần hơn 8 phút sau những bức xạ điện từ sẽ xâm
nhập và
Các file đính kèm theo tài liệu này:
- Mặt trời - tìm hiểu và quan sát qua kính thiên văn TAKAHASHI.pdf