MỤC LỤC
Trang
A- MỞ ĐẦU 1
1. Lí do chọn đề tài 4
2. Đối tượng nghiên cứu, phạm vi nghiên cứu 4
3. Mục đích nghiên cứu, nhiệm vụ nghiên cứu 5
4. Lịch sử vấn đề 5
5. Các phương pháp nghiên cứu 8
6. Cấu trúc của luận văn 9
B - NỘI DUNG CHÍNH 10
CHưƠNG 1: Cơ sở lí thuyết 10
1.1. Một số vấn đề lý thuyết về tu từ học 7
1.2. Một số vấn đề lí thuyết về ngữ dụng học 22
1.3. Một số vấn đề lý thuyết về từ, cụm từ tiếng việt 39
1.4. Kết luận chương 40
CHưƠNG 2: Hiện tượng nói ngược trong tác phẩm Hồ Chí Minh
toàn tập nhìn từ góc độ phương tiện biểu đạt 42
2.1. Phương tiện biểu đạt của hiện tượng nói ngược có cấu tạo là từ 60
2.2. Phương tiện biểu đạt của hiện tượng nói ngược có cấu tạo là cụm từ 54
2.3. Kết luận chương 64
CHưƠNG 3: Hiện tượng nói ngược trong tác phẩm Hồ Chí Minh
toàn tập nhìn từ góc độ ngữ dụng học 65
3.1. Phương thức nói ngược trong tác phẩm Hồ Chí Minh toàn tập 65
3.2. Hiện tượng nói ngược xét về phương diện hành vi ngôn ngữ (hành vi
ngôn ngữ thể hiện nói ngược) 74
3.3. Hiện tượng nói ngược xét theo lí thuyết hội thoại 104
3.4. Vai trò của hiện tượng nói ngược trong tác phẩm Hồ Chí Minh toàn tập 11
3.5. Kết luận chương 130
C. KẾT LUẬN 134
TÀI LIỆU THAM KHẢO 136
139 trang |
Chia sẻ: maiphuongdc | Lượt xem: 1760 | Lượt tải: 1
Bạn đang xem trước 20 trang tài liệu Luận văn Hiện tượng nói ngược trong tác phẩm Hồ Chí Minh toàn tập, để xem tài liệu hoàn chỉnh bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
vận dụng các
phương thức nói ngược rất đa dạng, sáng tạo, thể hiện được tài năng sử dụng ngôn
ngữ trí tuệ và uyên bác của Người.
3.1.1.1. Nói ngƣợc bằng cách gán cho đối tƣợng những đặc điểm, bản chất
đối lập với đặc điểm bản chất vốn có của nó
Trong tác phẩm Hồ Chí Minh toàn tập, để sử dụng lối nói ngược, tác giả
đã rất sáng tạo khi sử dụng phương thức nói ngược bằng cách gán cho đối
tượng những đặc điểm, bản chất đối lập với đặc điểm bản chất vốn có của nó.
Cụ thể:
Ví dụ (54).
(dẫn lại ví dụ 29)
Ông Phuốc, thống xứ Đahômây, cai trị giỏi đến nỗi người bản xứ nào ở
thuộc địa ấy cũng kêu ca về ông ta [7, tr.143].
Số hóa bởi Trung tâm Học liệu – Đại học Thái Nguyên
66
Ông Phuốc, thống xứ Đahômây là một trong những tên cai trị nổi tiếng
là độc ác và nham hiểm. Cho nên, trên câu chữ, tác giả đã gán cho đối tượng
này đặc điểm, bản chất là cai trị giỏi hoàn toàn đối lập với đặc điểm bản chất
thực sự của hắn. Vì trong văn cảnh tác giả khen hắn cai trị giỏi mà người dân
bản xứ nào cũng kêu ca cái cách cai trị của ông ta.
Ví dụ (55).
Có phải vì quá thừa tình nhân đạo, như ông Xarô đã nhiều lần tuyên bố,
mà người ta bắt các phạm nhân ở nhà lao Nha Trang (Trung Kì phải ăn khan,
nghĩa là ăn cơm mà không được uống nước, không?[7, tr.154]
Nếu đã có tình nhân đạo thì các phạm nhân không bị chính quyền thực
dân cho ăn cơm mà không được uống nước. Như vậy, ở đây, tác giả đã gán
cho chính quyền thực dân đặc điểm (tình nhân đạo) đối lập với đặc điểm bản
chất thực sự của chúng (độc ác, dã man và nham hiểm).
3.1.1.2. Nói ngƣợc bằng cách đánh tráo đặc điểm, bản chất của các sự vật, đối
tƣợng.
Ví dụ (56).
Những cây bút quan liêu và những người nói khoác ấy không tìm đâu
ra đủ lời lẽ để ca ngợi công ơn khai hóa của họ và lòng trung thành của
người bản xứ. Đôi khi các ngài ấy trơ tráo đến mức đem lòng... nhân từ của
họ đối lập với sự cướp bóc của thực dân Anh; họ cho chính sách của người
Anh là phương pháp tàn nhẫn hoặc thái độ thô bạo và quả quyết rằng cách
làm của người Pháp là đầy công bằng và từ thiện [7, tr.160].
3.1.2. Cách thức cụ thể
Có thể nói, trong các sáng tác của Hồ Chí Minh, dù ở thể loại thơ,
truyện kí hay phóng sự, hoặc những bài báo... hiện tượng nói ngược được tác
giả sử dụng thể hiện dưới nhiều kiểu, nhiều dạng khác nhau. Trong mỗi kiểu,
dạng đó, hiện tượng nói ngược đều mang lại hiệu lực rất lớn trong việc phản
Số hóa bởi Trung tâm Học liệu – Đại học Thái Nguyên
67
ánh tác phẩm của tác giả cũng như việc tiếp nhận tác phẩm của độc giả. Dưới
đây là một số phương thức nói ngược được Hồ Chí Minh sử dụng.
3.1.2.1. Sử dụng các phƣơng tiện trái nghĩa
Để thể hiện lối nói ngược, tác giả thường xuyên sử dụng các phương
tiện ngôn ngữ trái nghĩa. Chúng có thể là các từ ngữ trái nghĩa từ vựng hoặc
các từ ngữ trái nghĩa ngữ cảnh.
a. Sử dụng các từ ngữ trái nghĩa từ vựng để thể hiện nói ngược
Ví dụ (57).
... Trước hết cần phải có những người vạm vỡ, trong khi đó đa số
những người An Nam lại ốm yếu do sự cùng khổ về sinh lí, (mỗi năm có 2
triệu trong số 5 triệu người An Nam ở Trung kì bị đau mắt). Sau nữa là vì sợ
bị ngược đãi, người An Nam chỉ vào làm trong những xí nghiệp Pháp khi họ
bị thúc ép bởi sự cùng khổ đến cực độ.
Chính vì vậy mà người Pháp thường nói đến chuyện thiếu nhân công và
họ chỉ nghĩ đến việc đưa ra những thông báo về nhân công, nghĩa là việc
tuyển mộ cưỡng bức hoặc chế độ tình nguyện cưỡng bức được thi hành
trong cuộc chiến tranh 1914- 1918, nhằm mộ lấy 10.000 người An Nam gửi
ra mặt trận ở Pháp và ở Sanônich [7, tr.214].
Ta thấy ở ví dụ trên, tác giả đã sử dụng các từ trái nghĩa từ vựng kết
hợp với nhau để thể hiện lối nói ngược: tuyển mộ cưỡng bức, chế độ tình
nguyện cưỡng bức. Đã là tuyển mộ thì phải là tự nguyện chứ không phải
cưỡng bức và tình nguyện thì không thể xảy ra việc cưỡng bức và ngược lại
đã phải cưỡng bức thì không thể là tình nguyện. Ở đây, tác giả sử dụng các
phương tiện trái nghĩa từ vựng trên nhằm vẽ lên cho người đọc thấy được hiện
thực cuộc sống của người dân An Nam lúc bấy giờ. Đó là bức tranh lao động
khổ sai của người dân, họ đã bị thực dân Pháp cưỡng bức phải ra mặt trận làm
bia đỡ đạn trong cuộc chiến tranh phi nghĩa do chúng gây ra.
b. Sử dụng các từ ngữ trái nghĩa ngữ cảnh để thể hiện nói ngược
Ví dụ (58).
Số hóa bởi Trung tâm Học liệu – Đại học Thái Nguyên
68
Bọn thực dân Pháp luôn luôn khoe miệng rằng: Chúng chỉ có một mục
đích cao thượng, là khai hóa văn minh cho nhân dân Việt Nam. Song những
hành động tối dã man của chúng đã khiến cho những người còn có chút
lương tâm trong đám chúng cũng phải than phiền.
Viên Y tá Floratin viết cho cha mẹ:
" Thưa thầy me, con không ngờ người ta mà nỡ lòng phạm đến việc tàn
sát đàn bà trẻ con, đốt phá cướp bóc, như mắt con đã trông thấy... Con thú
thật rằng con đã xấu hổ cho loài người, con xấu hổ cho người Pháp‟‟.
Tên lính nhảy dù Mayette viết:
“Bọn Việt Minh không phải là người, người ta giết chúng như giết lợn‟‟.
... Giết người cướp của, đốt nhà, phá nhà thờ, đốt đền chùa, bẻ thánh
giá, đập tượng phật, đó là những hành động văn minh của chúng mà chính
Bolae cũng phải thừa nhận. Chúng đi đến đâu là reo rắc thảm họa đến đó [7,
tr.495].
Thể hiện của cái gọi là khai hóa văn minh cho nhân dân Việt Nam của
thực dân Pháp là tàn sát đàn bà trẻ con, đốt phá cướp bóc, giết người như giết
lợn, giết người cướp của, đốt nhà, phá nhà thờ, đốt đền chùa, bẻ thánh giá,
đập tượng phật... Ở đây từ văn minh thực ra không hề trái nghĩa với các từ
giết người cướp của, đốt nhà, phá nhà thờ, đốt đền chùa, bẻ thánh giá, đập
tượng phật nhưng khi được đặt trong ngữ cảnh này thì chúng lại trở thành đối
lập, trái nghĩa với nhau. Nghĩa là chỉ ở trong ngữ cảnh này thì các từ trên mới
trái nghĩa với nhau, bởi mục đích cao thượng là khai hóa văn minh thì không
thể là giết người cướp của, phá nhà thờ... Thực chất đó là những hành động dã
man, là tội ác không thể tha thứ mà thực dân Pháp đã gây ra cho nhân dân
Việt Nam. Như vậy, tác giả đã sử dụng các phương tiện trái nghĩa trong văn
cảnh trên để thể hiện lối nói ngược nhằm khắc họa cho người đọc thấy được
hiện thực xã hội Việt Nam thời kì thực dân Pháp xâm lược.
3.1.2.2. Vi phạm qui tắc chiếu vật, vi phạm các phƣơng châm hội thoại một
cách cố ý để tạo ngữ nghĩa tƣơng phản cho các phƣơng tiện ngôn ngữ đƣợc
dùng
Số hóa bởi Trung tâm Học liệu – Đại học Thái Nguyên
69
Để tạo ra các ý nghĩa hàm ẩn không tự nhiên thể hiện lối nói ngược, tác
giả dựa vào việc cố ý vi phạm các qui tắc chiếu vật, vi phạm các phương
châm hội thoại từ đó tạo ra ngữ nghĩa tương phản cho các phương tiện ngôn
ngữ được dùng.
a. Nói ngƣợc bằng cách vi phạm quy tắc chiếu vật
Trong nhiều trang viết của mình, Bác đã cố ý vi phạm qui tắc chiếu vật
để thể hiện lối nói ngược:
Ví dụ (59).
(dẫn lại ví dụ 38)
Ông Xaro tốt bụng, Bộ trưởng cấp tiến bộ thuộc địa, cái người bố thân
yêu của dân bản xứ (ông ta nói thế), âu yếm người An Nam và được họ quý
trọng [7, tr.66].
Trong nhận thức của chúng ta, ai cũng biết rõ ông Xarô không phải là
người bố thân yêu của nhân dân An Nam vì không có quan hệ huyết thống,
quan hệ gia đình... Hơn nữa, những gì mà ông ta gây ra cho nhân dân Việt
Nam thì ông ta là kẻ thù chứ không phải là người bố thân yêu của nhân dân ta.
Nhưng tác giả cố ý vi phạm quy tắc sử dụng từ xưng hô trên, kết hợp với phó
từ cái, tính từ thân yêu đã biến cách xưng hô tưởng chừng như thân mật giữa
ông Xarô và nhân dân An Nam mang tính chất mỉa mai, từ đó ý nghĩa nói
ngược thể hiện rõ nét.
Ví dụ (60).
(dẫn lại ví dụ 48).
Một người Pháp khác nói: Bị cướp hết của cải, dân chúng nhiều làng
đã trở thành kẻ cướp tất cả, nhưng họ chỉ là những người nổi dậy chống sự
cướp đoạt bất công mà thôi.
Tìm ra những tên cướp ấy không phải khi nào cũng dễ dàng, đã chém
giết những người vô tội để khỏi trở về tay không. Đây là một bằng chứng lấy
của một người Pháp mà tôi đã dẫn chứng nhiều chuyện:
Số hóa bởi Trung tâm Học liệu – Đại học Thái Nguyên
70
Bảy người An Nam xấu số đang bơi một chiếc xuồng dài và mỏng
manh. Đi xuôi dòng nước, lại có bảy tay chèo, xuồng đi vùn vụt như một chiếc
xuồng máy. Thuyền của nhân viên nhà đoan khuất sau đám cây đước, có quốc
kỳ Pháp phấp phới sau lái, vừa ở trong lạch bơi ra. Một thủy thủ gọi xuồng
dừng lại. Người trên xuồng không hiểu cứ việc bơi đi. Thuyền nhà đoan bơi
không kịp. Tên tây đoan cầm lấy súng bắn. Họ lại càng bơi nhanh... Một
người Pháp đi thuyền lảng vảng qua đó nghe thấy bèn lẩn chờ những tên
cướp ở một chỗ ngoặt. Đoàng! đoàng ! đoàng! Quả là một tay súng cừ... Một
viên chức nhà đoan khác, đi với sáu tên lính khác có đầy đủ vũ khí, bắt gặp
một người đang trốn dưới ao. Anh này dấn mình dưới bùn, thở bằng một cái
ống ngậm vào miệng; lá sen kéo che kín mặt nước thật khéo léo. Tên nhà
đoan bèn chặt đầu tên cướp đem về tòa sứ. Thật ra anh ta chỉ là một người
nhà quê bình thường phải lẩn trốn vì quá sợ hãi thấy có nhiều người lạ vào
làng, ai cũng mặt mũi hung tợn, mình đeo đầy súng lục, túi đạn và lăm lăm
khẩu súng trong tay [7, tr.119].
Đọc ví dụ trên ta thấy, tác giả đã cố ý vi phạm quy tắc chiếu vật: tác giả
mượn lời của bọn lính Pháp gọi dân chúng An Nam là kẻ cướp , là những tên
cướp. Thực ra đó chỉ là những người dân vô tội, những người nông dân bình
thường, hiền lành, chất phác mà thôi. Họ là những người dân chỉ vì vô tình
không hiểu lời của thủy thủ người Pháp mà cứ cho thuyền bơi đi nhanh hơn
thuyền của nhà đoan mà bị chặt đầu... Họ là những người bị thực dân Pháp
đàn áp, chà đạp, bóc lột sức lao động đến tận xương tủy... Vì vậy họ phải
vùng dậy đấu tranh đòi lại công bằng, đòi lại cuộc sống tự do, hạnh phúc mà
đáng ra họ được hưởng một cách hiển nhiên. Cho nên, những người dân An
Nam biết vùng lên đấu tranh cho chính nghĩa, cho độc lập tự do của tổ quốc
không thể là những tên cướp được. Thực chất, Nguyễn Ái Quốc mượn lời của
bọn lính pháp gọi nhân dân An Nam như vậy để gián tiếp dùng ngòi bút là vũ
khí đấu tranh, tức tác giả gián tiếp chỉ chính bọn thực dân Pháp mới là kẻ
cướp, kẻ đi cướp quyền tự do, hạnh phúc không những của nhân dân An Nam
Số hóa bởi Trung tâm Học liệu – Đại học Thái Nguyên
71
mà còn của những nước thuộc địa mà chúng đang tự hào là bảo hộ cho những
nước thuộc địa tiến lên nền văn minh.
Ví dụ (61).
(dẫn lại ví dụ 40).
Một đặc điểm đặc biệt làm nổi bật sự dã man của những người
bônsêvich là không những họ coi những người dân thuộc địa thấp kém ấy
như anh em mà còn mời họ tham gia đời sống chính trị của nước Nga nữa
[7, tr .162].
Sự dã man là biểu thức chiếu vật nói về đặc điểm của những người
bônsêvich, xét trong văn cảnh trên ta thấy những người bônsêvich đã coi những
người dân thuộc địa là anh em, giúp đỡ họ, mời họ tham gia vào đời sống chính
trị... thì đó không phải là sự dã man mà đó là tính nhân đạo. Ở đây tác giả đã cố
ý vi phạm quy tắc chiếu vật, tức dùng từ miêu tả sai về đặc điểm của những
người bônsêvich, từ đó ý nghĩa nói ngược xuất hiện. Hiện trên câu chữ là lời chê
bai những người bônsêvich nhưng thực chất là ca ngợi, tuyên dương.
b. Nói ngƣợc bằng cách vi phạm các phƣơng châm hội thoại
Để thể hiện lối nói ngược, tác giả đã cố ý vi phạm các phương châm
hội thoại.
Ví dụ (62).
Để ghi nhớ công lao người lính An Nam, chẳng phải người ta đã lột
hết tất cả của cải của họ, từ chiếc đồng hồ, bộ quần áo mới toanh mà họ bỏ
tiền túi ra mua, đến các vật kỷ niệm đủ thứ, v.v. Trước khi đưa họ đến Macxây
xuống tàu về nước đó sao? Chẳng phải người ta đã giao họ cho bọn súc sinh
kiểm soát và đánh đập họ vô cớ sao? Chẳng phải người ta đã cho họ ăn như
cho lợn ăn và xếp họ như xếp lợn dưới hầm tàu ẩm ướt, không giường nằm,
không ánh sáng, thiếu không khí đó sao? Về đến xứ sở, chẳng phải họ đã
được một quan cai trị biết ơn đón chào nồng nhiệt bằng một bài diễn văn
Số hóa bởi Trung tâm Học liệu – Đại học Thái Nguyên
72
yêu nước: “Các anh đã bảo vệ tổ quốc, thế là tốt. Bây giờ chúng tôi không cần
đến các anh nữa, cút đi ”, đó sao?[7, tr .141].
Nếu như ở ví dụ trên, tác giả cố ý vi phạm quy tắc chiếu vật thì ở dẫn
chứng này, Hồ Chí Minh đã vi phạm các phương châm hội thoại một cách có
chủ ý để tạo ý nghĩa tương phản cho các phương tiện ngôn ngữ. Như chúng ta
đã biết, trong hội thoại, bên cạnh các quy tắc như điều hành luân phiên lượt
lời, quy tắc chi phối cấu trúc của hội thoại thì các nhân vật giao tiếp cần đảm
bảo quy tắc chi phối quan hệ liên cá nhân - phép lịch sự. Phép lịch sự như là
một phương thức để giảm thiểu sự xung đột trong diễn ngôn. Lịch sự có chức
năng giữ gìn tính chất hài hòa quan hệ liên cá nhân ở mức thấp nhất là giải tỏa
những xung đột tiềm tàng, tốt hơn nữa là làm cho người này trở thành càng dễ
chịu đối với người kia thì càng tốt (C.K. Orecchioni). Như vậy, nhìn vào ví dụ
trên ta thấy, toàn bộ đoạn trích trên là lời kể lại sự việc của tác giả Hồ Chí
Minh về cách cư xử của thực dân Pháp với những người lính An Nam, mà cụ
thể ở đây là đoạn hội thoại giữa một quan cai trị với những người lính An
Nam. Ở đây viên quan cai trị biết ơn đón chào nồng nhiệt những người lính
An Nam không phải bằng thứ gì cao xa, lịch sự mà bằng lời kết luận chúng
tôi không cần đến các anh nữa, cút đi - lời nói này chứng tỏ đây không phải là
sự ghi nhớ công lao, không phải là sự đón chào nồng nhiệt của thực dân Pháp
dành cho những người lính An Nam... Xét đoạn hội thoại trên ta thấy, với lời
nói đó của viên quan cai trị Pháp, ông ta đã không những không gây được
thiện cảm mà còn tăng sự xung đột trong diễn ngôn, cụ thể là càng tạo nên sự
căm phẫn của những người lính An Nam đối với thực dân Pháp. Đồng thời
giúp người đọc nhận thấy được một sự thật: đó là cuộc chiến tranh (1914 –
1918) xảy đến, con em các dân tộc thuộc địa bị kéo đi làm bia đỡ đạn. Và sau
khi đã đóng xong thứ thuế máu đó, nếu ai còn sống sót, lê tấm thân tàn ma dại
về được tới quê hương thì sẽ được các quan cai trị đón tiếp bằng một bài diễn
văn ơn nghĩa như sau: “Các anh đã bảo vệ tổ quốc, thế là tốt. Bây giờ chúng
tôi không cần đến các anh nữa, cút đi ”, đó sao ? Như thế là các chiến sĩ bảo
Số hóa bởi Trung tâm Học liệu – Đại học Thái Nguyên
73
vệ tự do và công lý đó trở về sống trong cảnh không có gì là tự do công lý cả.
Thuộc địa là địa ngục với những cảnh bóc lột đói nghèo, với các chính sách
ngu dân, chính sách đầu độc người bản xứ và pháp luật của giáo hội trá hình.
Ví dụ (63).
Ai cũng còn nhớ khi ông Milơrăng sang thăm châu Phi, người bản xứ
đã đón chào ông, và để tỏ lòng trung thành vô hạn và lòng tôn kính sâu
sắc với vị quốc trưởng nước bảo hộ, họ đã kéo áo sơ mi ra ngoài quần đấy
[7, tr.145].
Nếu như xét về quy tắc chi phối quan hệ liên cá nhân- phép lịch sự thì
hành động kéo áo sơ mi ra ngoài quần của người bản xứ không phải là để bày
tỏ lòng trung thành và lòng tôn kính sâu sắc đối với vị quốc trưởng nước bảo
hộ mà thực chất đó là thái độ sự khinh bỉ, là sự phản kháng của họ đối với ông
Milorăng mà thôi.
3.1.2.3. Sử dụng hành vi ngôn ngữ gián tiếp (tức dùng lối nói hàm ẩn)
Có thể nói đa số hiện tượng nói ngược trong các tác phẩm của Hồ Chí
Minh đều được tác giả sử dụng hành vi ngôn ngữ gián tiếp (Tức dùng lối nói
hàm ẩn). Với cách nói gián tiếp này, Người dẫn dắt độc giả vào con đường
tìm kiếm những điều tác giả muốn gửi gắm, những sự việc, sự kiện, nhân vật
được bộc lộ trong tác phẩm một cách khách quan, sáng tạo theo trí tưởng
tượng của chính độc giả mà vẫn đảm bảo tính chân thực, chính xác. Đồng thời
với cách nói hàm ẩn này trong nhiều trường hợp tác giả đã tạo được tiếng
cười vừa sảng khoái trong lòng người đọc vừa có sức đả kích, châm biếm sâu
cay, mạnh mẽ và quyết liệt.
Ví dụ (64).
(dẫn lại ví dụ 51).
Ở Đông Dương, chúng ta đang sống dưới sự bảo hộ của nước Pháp.
Bảo hộ có nghĩa là che chở. Nước Pháp đang để cho hàng triệu anh em
Số hóa bởi Trung tâm Học liệu – Đại học Thái Nguyên
74
chúng ta chết đói, trong khi đó hành nghìn người khác bị đưa sang Tiểu Á
làm bia đỡ đạn.
Người ta che chở cho chúng ta như vậy đó [7, tr.51].
Nhìn vào ví dụ trên, Nguyễn Ái Quốc miêu tả sự bảo hộ - sự che chở
của nước Pháp dành cho các nước ở Đông Dương bằng dẫn chứng cách mà
Pháp che chở là để hàng triệu anh em chết đói, hàng nghìn người khác bị đưa
đi làm bia đỡ đạn. Như vậy, ca ngợi ở đây là hàm ý phê phán, lên án tội ác
của thực dân Pháp.
Ví dụ (65).
(dẫn lại ví dụ 52).
Cứ theo ngài Xaro quý hóa, đảng viên đảng cấp tiến, nguyên bộ trưởng
bộ thuộc địa, thì ngài là người cha yêu của dân bản xứ, ngài rất quý mến
người An Nam và được người An Nam rất quý mến lại ngài Xaro.
Để dạy văn minh nước Đại Pháp cho người Việt Nam, tay trùm của sự
nghiệp đó đã không từ một thủ đoạn nào cả, kể cả những thủ đoạn xấu xa, bỉ
ổi nhất và những tội ác [ 7, tr.152].
Cách dùng từ với ý nghĩa trái ngược như vậy thể hiện tính chất hai
chiều của sự thật. Sự vật, hiện tượng được nhìn nhận từ hai phía, theo hai
quan điểm: Trên văn bản và theo lời của Xa- rô thì như vậy. Nhưng trên thực
tế thì sự thật được chứng minh lại hoàn toàn ngược lại. Xa- rô không phải là
người cha yêu của dân bản xứ mà là tên trùm chính trong việc đầu độc dân
bản xứ bằng rượu cồn và thuốc phiện. Hắn làm thế không phải là để dạy văn
minh nước Đại Pháp cho người An Nam mà do muốn tiêu mòn nòi giống
người An Nam để ních cho đầy túi tham lợi nhuận. Hắn không hề rất quý mến
người An Nam và được người An Nam quý mến mà là kẻ thù của người An
Nam và bị người An Nam khinh bỉ và căm thù.
Số hóa bởi Trung tâm Học liệu – Đại học Thái Nguyên
75
Nói ngược bằng cách sử dụng hành vi ngôn ngữ gián tiếp ở đây toát lên
lòng căm thù của tác giả và thái độ không lấy gì làm thiện ý đối với tên thực dân
thâm hiểm và dã man này. Qua đó, tác giả tố cáo việc đầu độc người bản xứ của
chính phủ thực dân, mà Xa- rô là kẻ trực tiếp điều hành và thực hiện.
Ví dụ (66).
Do vậy thỉnh thoảng lại thấy xuất hiện cái kiểu hình pháp đặc biệt là
các ủy ban ngoại lệ hay tòa án quân sự, mà bộ máy bi thảm mà quyết đoán
như vậy là cần thiết. Không có gì là hà khắc, là tàn bạo cả. Đúng thế. Chặt
đầu người ta hoặc đem ra bắn thì có gì là hà khắc, là tàn bạo. Là hoàn toàn
nhân từ mà. Nhưng nếu tụi bôsơ cũng ban bố những cách đối xử nhân từ như
thế với anh em Andatxo và Loren của chúng ta thì bạn sẽ nói sao nào, hỡi
đồng nghiệp thân mến [7, tr.71].
Ở ví dụ trên, Hồ Chí Minh đã sử dụng lối nói ngược bằng cách nói hàm
ẩn rất thành công. Lời kể của tác giả rất lạnh lùng mà đanh thép. Hiện trên câu
chữ là việc tác giả miêu tả hành động chặt đầu người hoặc đem ra bắn mà lại
nói là hành động hoàn toàn nhân từ, không có gì là hà khắc, là tàn bạo cả.
Thực chất đó là hành động vô cùng dã man và độc ác của bọn thực dân đối
với nhân dân các nước Đông Dương. Với cách nói ngược này, tác giả không
cần miêu tả nhiều, không cần giải thích dài dòng mà vẫn đưa người đọc hình
dung được sự tàn bạo, dã man của chủ nghĩa thực dân.
3.1.2.4. Sử dụng cách kết hợp bất thƣờng của các phƣơng tiện ngôn ngữ
Trong hoạt động giao tiếp, ngôn ngữ được sử dụng nhằm mục đích
giao tiếp, người sử dụng ngôn ngữ phải tuân thủ những quy tắc về chính tả, về
cách kết hợp từ ngữ, câu văn được cộng đồng chấp nhận hay nói cách khác
chúng ta gọi đó là chuẩn ngôn ngữ. Tuy nhiên trong các sáng tác của mình,
Chủ tịch Hồ Chí Minh đã vận dụng một cách sáng tạo cách kết hợp bất
thường của các phương tiện ngôn ngữ để thể hiện lối nói ngược nhằm tạo ra
Số hóa bởi Trung tâm Học liệu – Đại học Thái Nguyên
76
hiệu lực giao tiếp nhất định. Tức là tác giả vận dụng ngôn ngữ lệch chuẩn,
không tuân thủ theo những quy tắc nhất định nhưng người nghe căn cứ vào
ngữ cảnh mà vẫn hiểu nghĩa của phát ngôn.
Ví dụ (67).
(dẫn lại ví dụ 35).
Trước năm 1914, họ chỉ là những tên da đen bẩn thỉu, những tên Anamit
bẩn thỉu, giỏi lắm thì cũng chỉ biết kéo xe tay và ăn đòn của các quan cai trị nhà
ta. Ấy thế mà cuộc chiến tranh vui tươi vừa bùng nổ thì lập tức họ biến thành
những đứa con yêu, những người bạn hiền của các quan cai trị phụ mẫu nhân
hậu, thậm chí của cả các quan toàn quyền lớn, toàn quyền bé nữa [7, tr.139].
Ở ví dụ này, Nguyễn Ái Quốc đã sử dụng cách kết hợp bất thường của
ngôn ngữ từ đó hiện tượng nói ngược xuất hiện. Như chúng ta đã biết, khi nói
tới chiến tranh là chúng ta liên tưởng tới bom đạn, đau thương, mất mát,
những hy sinh cả về người và của, những mất mát cả về vật chất và tinh
thần... Cho nên theo lẽ thường ta không thể nói cuộc chiến tranh vui tươi,
nhưng trong trường hợp này Bác cố ý kết hợp danh từ chiến tranh với tính từ
vui tươi trước hết muốn nói với người đọc sự thật: đó là cuộc chiến tranh phi
nghĩa, là dã tâm của thực dân Pháp đi xâm chiếm các nước thuộc địa trong đó
có Việt Nam, cuộc chiến tranh do Pháp gây ra đã đang và sẽ gây ra biết bao
đau thương mất mát. Đồng thời cách kết hợp bất thường trên như một thứ vũ
khí sắc bén chĩa vào thực dân Pháp, mục đích của Người là mỉa mai, châm
biếm, căm thù bọn thực dân cướp nước.
Ví dụ (68).
Bị tệ cho vay nặng lãi đè nén, bị những tệ nạn xã hội làm kiệt sức, năm
1907, ở thành phố Cadablanca chỉ có sáu quán rượu, năm 1913 có 161 quán
rượu, nhà cải tạo, bệnh giang mai, bệnh ho lao cũng phát triển như thế, bị
kiệt quệ vì nạn khổ sai liên miên, bị nạn đói thường xuyên làm mất sức, các
bạn Bắc Phi đang ở trên con đường ngắc ngoải. Nạn tử vong cao là một bằng
Số hóa bởi Trung tâm Học liệu – Đại học Thái Nguyên
77
chứng. Người Bắc Phi sẽ biến khỏi mặt đất, nếu giai cấp vô sản giác ngộ
không đến cứu họ khỏi nền văn minh quái vật [7, tr.100].
Theo Từ điển tiếng Việt thông dụng (Nguyễn Như Ý, Nxb Giáo dục,
1998) thì văn minh được hiểu là nền văn hóa có đặc trưng riêng, tiêu biểu cho
một xã hội rộng lớn, một thời đại hay cả nhân loại, có những đặc trưng của
nền văn hóa cao (ví dụ: xây dựng xã hội văn minh thịnh vượng). Như vậy, nói
tới một xã hội văn minh hay một nền văn minh là chúng ta nghĩ ngay tới một
xã hội tiến bộ, hiện đại, lành mạnh, công bằng, dân chủ... Còn quái vật được
hiểu là con vật tưởng tượng ra, có hình thù kì dị, trông ghê người. Nếu theo
nghĩa gốc của hai từ trên thì chúng ta sẽ không thể nói nền văn minh quái vật
bởi đã là một xã hội văn minh, tiến bộ thì không thể là nền văn minh như một
con vật có hình thù kì dị, trông ghê người. Nhưng trong trường hợp trên Bác
đã kết hợp hai từ đó với nhau nhằm lột tả cho người đọc thấy được tình trạng
nông dân Bắc Phi bị chế độ thực dân Pháp bóc lột đến tận xương tủy khiến họ
bị tử vong rất nhiều và đang có nguy cơ biến khỏi mặt đất... Qua đó Người đã
vạch trần những luận điệu giả nhân giả nghĩa của chế độ thực dân về văn
minh, về công lý... thực chất đó chỉ là thứ văn minh quái vật, văn minh là bóc
lột,dù che giấu dưới cái vẻ hào nhoáng nào, bè lũ thực dân vẫn lộ nguyên hình
như những con quái vật, những con quỷ dữ đáng bị tiêu diệt. Đồng thời là thái
độ phẫn nộ của tác giả trước sự giã man của bọn người áp bức, bóc lột.
3.2. HIỆN TƢỢNG NÓI NGƢỢC XÉT VỀ PHƢƠNG DIỆN HÀNH VI
NGÔN NGỮ( HÀNH VI NGÔN NGỮ THỂ HIỆN NÓI NGƢỢC)
Trong quá trình nghiên cứu, chúng tôi thấy xét về phương diện hành vi
ngôn ngữ, hiện tượng nói ngược được Hồ Chí Minh sử dụng rất đa dạng,
phong phú và đạt được hiệu quả diễn đạt rất lớn.
3.2.1. Các hành vi ngôn ngữ đƣợc diễn đạt bằng hiện tƣợng nói ngƣợc
3.2.1.1. Các hành vi ngôn ngữ thuộc nhóm trình bày
Theo điều tra tư liệu chúng tôi thấy, hiện tượng nói ngược được diễn
đạt bằng các hành vi ngôn ngữ thuộc nhóm trình bày được tác giả sử dụng
Số hóa bởi Trung tâm Học liệu – Đại học Thái Nguyên
78
đậm đặc hơn cả, có 70 lần xuất hiện trong tổng số 211 lần xuất hiện hiện
tượng nói ngược, chiếm 33,2% trong tác phẩm Hồ Chí Minh toàn tập. Sở dĩ
Bác vận dụng nhiều các hành vi ngôn ngữ thuộc nhóm trình bày bởi trong
những sáng tác của mình, mục đích của Người nhằm đấu tranh cách mạng,
khích lệ nhân dân các nước thuộc địa vùng lên đấu tranh dành quyền tự do,
độc lập cho tổ quốc,... cho nên trong các trang viết của Người ta thấy lời văn
lập luận chặt chẽ, đanh thép, ngôn ngữ hàm súc.
Trong nhiều trường hợp, Bác sử dụng hiện tượng nói ngược được diễn
đạt bằng các hành vi ngôn ngữ thuộc nhóm trình bày để phản ánh nền văn
minh của Pháp tại Đông Dương.
Ví dụ (69).
(dẫn lại ví dụ 46).
Nền văn minh Pháp tại Đông Dương thể hiện ở những chiều hướng
khác nhau. Trước hết, thông qua sự cướp bóc trơ tráo nhân dân bản xứ
những người nông dân nghèo An Nam và Cao Miên bị chiếm đoạt trắng trợn
- nhằm thực hiện một nền kinh tế đồi bại đáng hổ thẹn... Điều đó cũng diễn ra
như vậy ở Nam Kỳ. Những người bản xứ tại nơi này đã bị cướp đoạt không
dưới 115.000 hecta ruộng đất và người ta tính rằng, trong ít năm nữa, số diện
tích này sẽ lên đ
Các file đính kèm theo tài liệu này:
- LV2010_SP_DaoThiThuHuong.pdf